Unnamed Memory - Hồi Ức Không Tên - Tập 5
Unnamed Memory – Hồi ức không tên là một trong những series light novel tiêu biểu của Dengeki Shin Bungei – thương hiệu dành riêng cho những dòng light novel Fantasy/Sci-fi nặng đô của Dengeki Bunko, thương hiệu light novel bán chạy nhất thế giới. Khởi điểm là tiểu thuyết mạng được đăng tải bởi tác giả Kuji Furumiya, sau khi được xuất bản dưới dạng light novel với nét vẽ minh hoạ của hoạ sĩ Chibi, bộ truyện nhanh chóng thu hút được sự chú ý của độc giả Nhật, đứng top 1 Bảng xếp hạng light novel này thật tuyệt vời! vào năm 2020, hạng mục sách khổ tankobon.
“Ta muốn có nàng. Vì vậy, ta đang cầu hôn nàng.”
“…Hả?”
Sau khi hoá giải lời nguyền của Oscar, Tinasha trở về vương quốc của mình và lên ngôi nữ hoàng Đế chế Phép thuật Tuldarr. Hai người bắt đầu đi trên những con đường riêng biệt, nhưng quyết tâm của họ vẫn luôn là một. Và rồi, Phù Thuỷ Lặng Im, nhân vật đứng sau lời nguyền của Oscar, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt họ.
Sự thật về lời nguyền được hé lộ, cùng với sự tồn tại của quả cầu ma thuật có khả năng quay ngược thời gian trở về quá khứ. Tập V khắc ghi những cảm xúc có một không hai vào câu chuyện không tên này.
Mục lục:
1. Hồi ức cuộn trong vỏ sò
2. Pha lê mặt trăng
3. Hồi đáp lời hứa
4. Giấc ngủ của quả cầu pha lê
5. Hy vọng lan truyền
6. Những vết sẹo không máu
7. Nỗi đau buồn hạnh phúc
8. Gặp hạt giống
9. Hiện tại được mường tượng từ tương lai
10. Một nửa của vĩnh hằng
Lời bạt
Thông tin tác giả:
Kuji Furumiya: Hiện sinh sống tại Thành phố Gotemba, tỉnh Shizuoka. Ra mắt công chúng lần đầu tại cuộc thi Cây viết mới lần thứ 20 của Dengeki với tác phẩm lọt voà vòng chung khảo là Kangoku gakkou nite monban o (tạm dịch: Người gác cổng trường học tù nhân). Bên cạnh viết tiểu thuyết, anh còn yêu say đắm các loại mỳ và mỗi ngày quay gacha đến chết.
Minh hoạ: Chibi
Thiết kế bìa: Yuko Motariya + Tanime Kabuto
Trích đoạn sách:
Khi họ đến đại sảnh, Legis đang đón tiếp các vị khách ở đó. Những người tham dự từ mọi quốc gia tụ tập quanh hoàng tử và liên tiếp đặt ra các câu hỏi.
Không thấy nữ hoàng đâu cả. Thay vào đó, Oscar nhìn thấy người pháp sư phục vụ cô đang đứng gần lối vào và tiến lại gần anh ta. Khi nhìn thấy vua Farsas, Renart cúi đầu.
“Tinasha đang ở đâu?”
Renart trả lời một cách bình tĩnh nhưng với giọng rất nhỏ.
“Ngài Tinasha đang tranh cãi với ngài Calste, mặc dù tôi nghĩ nó sẽ sớm kết thúc… Ngài ấy sẽ đến sau khi thay y phục.”
Calste đã nổi cơn thịnh nộ như vậy trước mặt khán giả của họ. Ông ấy hẳn đã giận sôi gan sôi ruột.
Nghe Renart nói xong, Oscar gật đầu và chìm vào suy nghĩ.
Bên ngoài trời đã tối dần. Cửa sổ phía Đông lộ ra bầu trời chạng vạng, trùng với màu mắt của Oscar. Vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Oscar mỉm cười nhẹ rồi quay lại nhìn hai người bề tôi của mình.
“Ta sẽ ra ngoài một chút. Sau khi hoàn thành việc cần làm ta sẽ quay lại. Khi ta đi vắng các ngươi cứ tùy ý hành động.”
“Hả? Bệ hạ?!”
Als kêu lên ngạc nhiên, còn Doan làm vẻ mặt như đang kìm lại một tiếng thở dài. Thông thường, anh không bao giờ muốn dính vào bất kì rắc rối nào, nhưng lần này anh mang vẻ mặt đã hiểu khi hỏi nhà vua.
“Ngài có chắc chắn về điều này không ạ?”
“Ta sẽ không phải người duy nhất. Các quốc gia khác cũng sẽ sớm có động thái. Nên tốt nhất là hành động nhanh.”
“Bệ hạ?”
Als lại hỏi. Chỉ có cậu là vẫn chưa hiểu. Oscar vỗ vai cậu rồi bước đi ngược dòng những người còn lại.
Sau khi ra khỏi sảnh đường, Oscar nhìn các tòa nhà khác của lâu đài qua cửa sổ. Đúng theo phong cách của Tuldarr, anh có thể nhìn thấy kết giới được giăng khắp nơi xung quanh các tòa nhà sơn màu trắng và xanh dương. Từ hành lang bằng đá xanh vươn ra không trung, một lớp màng nước mỏng phun ra và đổ xuống hào nước của khu vườn trên không.
Không có nhiều binh lính đứng gác. Oscar có thể thấy một số lính canh đang tuần tra xung quanh, nhưng quả nhiên phép thuật là yếu tố chính để phòng thủ lâu đài. Anh liếc xuống thanh hoàng kiếm giắt ở thắt lưng và cười.
“May là họ không tịch thu thứ này.”
Thanh kiếm hoàng gia Akashia có thể vô hiệu hóa bất kì phép thuật nào, khiến nó trở thành mối phiền toái lớn nhất đối với Tuldarr. Nhưng vì Akashia là quốc bảo của Farsas và là một phần của bộ lễ phục của nhà vua nên không thể bị tịch thu một cách tùy tiện.
Thay vào đó, thanh kiếm trở thành một chìa khóa vạn năng dành cho Oscar. Anh chọn bừa một hành lang vắng vẻ và bước vào nó, mở cửa sổ và thoát ra ngoài sân. Khi băng qua bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận, anh ngước nhìn tòa nhà đặc biệt cao ở trung tâm.
“Chắc là đây.”
Những tia nước rơi xuống từ hành lang đá lấp lánh dưới ánh hoàng hôn.
Hoa trong vườn đều là những giống hoa không thể tìm thấy ở Farsas. Những bông hoa màu lam có hình dạng giống chiếc đèn lồng tròn phát ra ánh sáng mờ ảo từ bên trong, và cảnh chúng đung đưa trong gió làm người ra liên tưởng đến một trang trong truyện tranh.
Nơi đây giống như lâu đài của một vương quốc phép thuật trong truyện cổ tích. Người cai trị lâu đài này là một cô gái đến từ bốn trăm năm trước.
Nữ hoàng tại vị chỉ trong một năm.
Sau khi quyết định làm điều đó, Tinasha chắc hẳn đã thảo luận vấn đề này với Legis và các cố vấn khác vô số lần. Mặc dù hệ thống quốc hội không phải là không có tiền lệ, nhưng hiện tại không có quốc gia nào sử dụng chế độ này trên đại lục. Việc áp dụng thể chế đó bây giờ chắc chắn sẽ là một thử thách khó khăn.
Tuy nhiên, Tinasha đã chọn lựa thử thách. Người cai trị và nhân dân hỗ trợ lẫn nhau, không có chỗ cho sự độc tài – cách thức điều hành quốc gia này có thể là lý tưởng mà cô đã không thể lựa chọn ở Thời kì Đen tối, khi sức mạnh là thứ không thể thiếu để sinh tồn.
Khu vườn trải dài len lỏi giữa các tòa nhà, trên một con dốc thoải nhẹ đến mức nếu không chú ý sẽ khó có thể nhận ra. Sau khi băng qua khu vườn và đứng dưới ngọn tháp liền kề tòa nhà, Oscar ngước nhìn bức tường ngoại thất bằng đá trắng.
“Được rồi, đi thôi.”
“Đi đâu?”
Một giọng thiếu nữ cất lên từ phía trên, nghe có vẻ rất thích thú. Oscar ngước lên thì thấy một cô gái tóc đỏ đang ôm lấy đầu gối và lơ lửng giữa không trung. Đó là Mila, một trong những tinh linh phục vụ Tinasha. Oscar bình tĩnh trả lời.
“Ta cần nói chuyện với cô ấy. Phòng của nữ hoàng ở ngay phía trên đây phải không?”
“Ừ, nhưng nếu anh đợi, anh sẽ gặp được ngài ấy dưới đại sảnh.”
“Thế thì muộn quá, với lại nếu bị người khác nghe thấy thì phiền phức lắm. Cô định ngăn ta lại à?”
Việc Mila xuất hiện ở đây có nghĩa là cô ấy đang giữ vai trò bảo vệ chủ nhân của mình. Ý thức Akashia đang trên hông mình, Oscar đáp trả ánh mắt của Mila và chờ xem liệu tinh linh có đuổi anh đi không. Thiếu nữ tóc đỏ cười.
“Anh có thể làm những gì mình muốn, nhưng ta sẽ không giúp anh đâu.”
“Không sao, cô không ngăn cản ta là tốt rồi.”
Oscar đặt tay lên bức tường ngoại thất. Đôi mắt của Mila mở to.
“Anh định leo tháp từ bên ngoài à?”
“Nếu ta vào trong, lính canh sẽ chặn ta lại.”
“Hả? Anh sẽ ngã chết đó? Dù ta sẽ giúp anh ẩn thân để không bị cung thủ bắn hạ.”
“Điều đó thực sự sẽ giúp ích rất nhiều, cảm ơn.”
Mila thở dài tỏ vẻ không tin nổi. Sau một cái búng tay, tinh linh biến mất. Oscar lại đặt tay lên bờ tường. Đầu tiên, anh nhắm đến chiếc cửa sổ lấy ánh sáng nhỏ và bắt đầu leo lên.
Oscar sẽ không nghĩ về những chuyện như kiểu ước gì Tinasha đã nói với anh rằng cô dự định thoái vị sau một năm. Anh biết đó là vấn đề liên quan đến chính trị quốc gia. Cô không thể tiết lộ cho người nước ngoài. Nếu vị trí của họ đảo ngược, anh cũng sẽ không nói cho cô biết.
Vì vậy, vẫn chưa quá muộn. Bây giờ là thời điểm sớm nhất anh có thể làm điều này.
Oscar bước qua một hành lang nhỏ và bám vào bức tường của tòa nhà liền kề. Anh gặp phải một số kết giới phép thuật khi leo lên tầng cao nhất, nhưng Akashia đã vô hiệu hóa tất cả chúng.
Cửa sổ phòng Tinasha không khóa, chỉ có một kết giới chăng trên đó. Rút thanh kiếm hoàng gia ra, Oscar quan sát căn phòng tối tăm, chỉ bày biện vài món nội thất tối giản.
“Ta lỡ mất cô ấy rồi sao?”
Lúc này màn đêm đã buông xuống hoàn toàn. Oscar đã leo lên bằng con đường ngắn nhất, nhưng chẳng lẽ Tinasha đã thay y phục và đi xuống đại sảnh rồi sao? Vì đang xâm nhập trái phép, Oscar do dự không dám tiến sâu hơn vào căn phòng, nên ngồi xuống một chiếc ghế cạnh cửa sổ. Rồi anh nhớ đến con rồng của mình.
“Nark.”
Đáp lại lời triệu hồi của chủ nhân, một con rồng đỏ có kích cỡ bằng con chim ưng xuất hiện và đậu lên vai Oscar. Anh đang định ra lệnh cho nó kiểm tra xem Tinasha có ở đại sảnh hay không thì cánh cửa cuối phòng mở ra.
Ánh sáng xiên vào căn phòng tối. Không để ý đến sự có mặt của anh, cô gái bước về phía cánh cửa đối diện với cánh cửa cô vừa đi qua.
Nhưng ngay sau đó, tay trái của cô chém vào không khí.
Ngay lập tức, những quả cầu ma thuật hiện ra và phóng về phía Oscar.
Đối diện với sự tiếp đón không khoan nhượng dành cho kẻ xâm nhập, Oscar giơ lưỡi kiếm Akashia lên trước khi kịp nói lời nào.
Những quả cầu ma thuật va vào thanh hoàng kiếm và tiêu biến. Tinasha quay lại nhìn, đôi mắt cô mở to khi nhận ra.
“L-lại là ngài à!?”
“Ý cô ‘lại’ là sao?”
“Đừng bận tâm...”
Tinasha rũ vai. Vẫn mặc bộ trang phục giống như trong lễ đăng quang, cô chắc hẳn vừa tranh luận với Calste xong. Việc Tinasha bắn phép thuật trước khi xác nhận đối phương là ai rất giống một thứ cô ấy sẽ làm, và Oscar đã mong đợi điều đó khi đột nhập vào đây. Đó là lý do tại sao anh đợi với thanh kiếm Akashia tuốt sẵn. Tinasha nhìn chằm chằm vào Oscar.
“Làm thế nào ngài vào đây được?”
“Cửa sổ. Cô cảm thấy an tâm với kết giới đó sao, ta thấy vào được khá dễ dàng. Thật bất cẩn.”
“Không có nhiều người có khả năng phá vỡ kết giới của ta đâu…”
Đây chính là người đã ở trong thánh đường khi nãy, nhưng bầu không khí xung quanh cô đã hoàn toàn thay đổi. Mọi thứ giữa họ vẫn như xưa, gần gũi và cởi mở. Điều đó làm Oscar cảm thấy dễ chịu.
Đặt khuỷu tay lên ghế và chống cằm lên bàn tay, anh nhìn Tinasha.
“Cô thực sự đã làm một chuyện liều lĩnh.”
“Chà… ta đã quyết định được một thời gian rồi.”
“Calste có vẻ giận đến đỏ bừng.”
“Ngài ấy trông như sắp nổ mạch máu não vậy.”
Tinasha cười khúc khích, rồi đi về phía cánh cửa đối diện. Đó có vẻ là phòng thay đồ, cô ấy nhanh chóng ôm bộ lễ phục đơn giản bước ra.
“Mà, ta phải thay y phục…”
“Ồ, xin lỗi. Ta có chuyện cần nói chuyện với cô, sẽ chỉ mất một phút thôi.”
Oscar đến tận đây vì điều này. Anh đến phòng riêng của cô để nói chuyện, không phải với tư cách những người cai trị mà với tư cách cá nhân.
Vẫn ôm bộ trang phục vào ngực, Tinasha nghiêng đầu hỏi.
“Chuyện gì vậy?”
“Sau khi thoái vị, cô sẽ làm gì?”
“T-ta chưa chắc lắm…Có lẽ kết hôn với Legis là một quyết định hợp lý, phải không? Điều đó cũng sẽ xoa dịu Calste một chút.”
Tinasha nói như thể đây là chuyện của người khác. Oscar đã mong đợi một câu trả lời như thế. Tinasha sẽ rời khỏi sân khấu chính và đi vào cuộc hôn nhân chính trị để đảm bảo rằng dòng máu của cô ấy vẫn còn ở Tuldarr. Đó thực sự là lựa chọn an toàn nhất. Nhưng chắc chắn phải có những lựa chọn khác.
Oscar cau mày trong vô thức. Khi nhận ra điều đó, anh dãn mặt và nhẹ nhàng hỏi.
“Tại sao cô không đến chỗ ta?”
“Cái gì?”
“Nói cách khác, tại sao cô không gả cho ta?”
Oscar đến đây để nói với Tinasha câu đó.
Mặc dù lời cầu hôn của anh rất thẳng thắn, nhưng Tinasha có vẻ không thể hiểu ngay được. Cô đứng hình một lúc, điều mà Oscar đã dự đoán trước. Sau khi cân nhắc làm cách nào để khiến lời cầu hôn trở nên dễ tiếp nhận hơn, anh quyết định bắt đầu với phần mà có lẽ Tinasha đang lo lắng nhất.
“Ta nghĩ đó không phải là một đề xuất tồi chút nào. Nếu cô định thay đổi chế độ, việc liên minh với quốc gia khác sẽ an toàn hơn, và các nước khác cũng sẽ nới lỏng cảnh giác hơn so với việc cô chọn kết hôn với Legis. Dù có một số người sẽ coi cô là mối đe dọa cho dù cô có làm gì đi nữa, thì cũng chẳng ai dám đối đầu với cả Tuldarr và Farsas cùng một lúc.”
“Hả? Ý ta là, điều đó đúng, nhưng hình như có gì đó sai sai… Ừm, đợi ta một lát.”
Tinasha lắc đầu trước những thông tin Oscar liên tiếp ném sang cho cô. Trên thực tế, có những quốc gia khác cũng mang suy nghĩ tương tự.
Nếu Tinasha dự định thoái vị, họ có thể lôi kéo cô ấy về nước mình và tạo dựng mối liên kết với Tuldarr. Không chỉ vậy, sức mạnh của Tinasha đã được chứng minh trong lễ đăng quang. Có được cô nghĩa là có được một nguồn lực sẵn sàng ngay lập tức. Tinasha có thể là mối đe dọa khi ở Tuldahl, nhưng nếu đưa được cô ấy về nước mình, cô sẽ trở thành một đồng minh mạnh mẽ.
Tuy nhiên, nếu nghĩ theo hướng đó, Farsas là quốc gia có thể trở thành đồng minh tốt nhất của Tuldarr. Họ có thể bảo vệ Tuldarr, đất nước Tinasha mong muốn bảo vệ.
Sau lời tuyên bố của Oscar, vẻ mặt Tinasha từ bối rối chuyển sang nghiêm túc suy nghĩ.
Đó là khuôn mặt của một nữ hoàng đang xem xét giá trị của chiến lược chính trị được trình bày.
Cô ấy làm vậy là vô cùng đúng đắn, nhưng nó khác với ý định của Oscar. Anh nở một nụ cười khổ với vị nữ hoàng vô cùng nghiêm túc này.
“Không, cách ta diễn đạt có chút hèn nhát. Hãy để ta nói lại lần nữa.”
Anh nhớ lại ngày họ gặp nhau.
Tinasha ngủ dưới tầng hầm lâu đài. Cô gái vượt qua bốn trăm năm chỉ để gặp anh.
Oscar đã nghĩ rằng cô giống như một đứa trẻ. Một người hoàn toàn không theo khuôn khổ nào cả, hoàn toàn hỗn loạn.
Anh đã nghĩ cô luôn làm những điều nằm ngoài dự án của anh.
Tuy nhiên, anh có thể hình dung ra một tương lai ở bên cô.
Cảm thấy như thể anh có thể nắm tay cô đi suốt cuộc đời.
Vì vậy, đây hoàn toàn là tâm nguyện cá nhân của anh.
Oscar nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Tinasha.
“Ta muốn có nàng. Vì thế, ta đang cầu hôn nàng. Tất cả chỉ có vậy.”
Anh không còn lý do nào khác, và anh cũng không buồn nghĩ ra thêm lý do nào khác.
Cảm xúc của Oscar rất đơn thuần, đơn thuần đến mức bản thân anh muốn bật cười. Đôi mắt Tinasha tròn xoe.
“… Hả?”
“Ta không chắc mình nên cảm thấy thế nào về phản ứng đó.”
Tinasha tỏ ra vô cùng kinh ngạc, nhưng Oscar cũng cảm thấy thú vị khi mình có thể vượt ra ngoài sự mong đợi của cô.
Oscar đi về phía cửa sổ để rời đi theo cách anh đã đến. Tinasha vẫn đứng chôn chân trên mặt đất khi anh quay lại nhìn cô.
“Chà, nàng có một năm, vì vậy hãy từ từ suy nghĩ nhé.”
“Đ-đợi một chút. Tại sao ngài lại trèo ra ngoài cửa sổ…? Mà, đó không phải là vấn đề!”
Tinasha vùi mặt trong lòng bàn tay. Sau khi sắp xếp những lời muốn nói, cô ngẩng mặt lên.
“Ta tưởng ngài không có hứng thú với ta?”
Cô hỏi câu đó, giống như một thiếu nữ ngây ngô. Một tay vẫn đặt trên cửa sổ, Oscar dừng lại và trả lời.
“Ta không thể làm ảnh hưởng đến đất nước của mình vì tình cảm cá nhân. Vì vậy, ta đã cố gắng hết sức để không lưu luyến nàng. Nhưng nếu nàng định thoái vị, thì câu chuyện sẽ thay đổi.”
Thời điểm Tinasha tuyên bố sẽ từ bỏ ngai vàng sau một năm, Oscar nhận được một cú sốc như tê dại.
Một khi Tinasha không còn là nữ hoàng, anh có thể nắm lấy tay cô mà không gặp trở ngại gì. Ngược lại, cuộc hôn nhân với Tinasha sẽ có lợi cho họ.
Tuy nhiên, hơn bất kì tính toán ngoại giao nào… anh chỉ đơn giản muốn được ở gần cô.
Tinasha vừa có nụ cười ngây thơ, nóng nảy và không phòng bị như một đứa trẻ, vừa mang sự điềm tĩnh thấu hiểu và trái tim dũng cảm. Một người chăm chỉ, bướng bỉnh, không nghĩ cho bản thân, kì quặc và lạ lùng. Làm sao Oscar có thể không bị cô hấp dẫn được?
Vì vậy, khi anh biết đến nỗi cô đơn mà Tinasha luôn mang theo bên mình, anh muốn giải thoát cô khỏi nó.
Oscar muốn dành cho cô một chỗ bên cạnh anh. Thế nhưng, anh chưa bao giờ có thể làm được điều đó.
Tinasha là một cô gái hiếm có.
Không thể thay thế được.
Giá như Oscar có thể nắm lấy tay cô, giá như anh không phải để cô đi…
“Ta muốn nàng ở bên cạnh ta. Ta không muốn để người đàn ông khác có được nàng. Nếu nàng chấp nhận, gả cho ta nhé?”
Trước những lời nói đầy nhiệt thành pha chút tinh nghịch của Oscar, Tinasha loạng choạng. Có lẽ não cô chưa hoàn toàn xử lý được thay đổi đột ngột như vậy. Nhìn thấy điều đó, Oscar nhún vai.
“Đó là tất cả những gì ta đến để nói. Nàng đang vội phải không? Xin lỗi nhé. Ta sẽ tạm biệt Legis và về nước. Gặp lại nàng sau.”
Nói xong, Oscar nhảy ra ngoài cửa sổ. Khi đang rơi xuống khu vườn xa phía dưới, anh gọi tên con rồng.
“Nark!”
Đáp lại mệnh lệnh của chủ nhân, con rồng đỏ nhanh chóng lớn lên bằng kích thước của một ngôi nhà nhỏ và dùng lưng đỡ lấy Oscar. Sau đó, Nark thủng thỉnh lượn vòng trên không trung, và Oscar bật cười.
Khi tra thanh kiếm hoàng gia vào vỏ, anh hỏi con rồng.
“Tương lai mà mày đã thấy diễn ra như thế nào? Cô ấy có kết hôn với ta không?”
Nark kêu lên một tiếng chói tai và đáp xuống khu vườn. Trên bầu trời đêm, mặt trăng lấp lánh ánh sáng xanh.
※
Als và Doan xoa ngực nhẹ nhõm khi vua của họ trở về một giờ sau khi anh biến mất.
Mặc dù gần đây Oscar không làm điều gì quá táo bạo, nhưng về bản chất Oscar là một nhà cai trị liều lĩnh. Als và Doan đều cảm thấy lo lắng khi để anh đi một mình.
Khi Oscar xuất hiện trở lại, tâm trạng anh trông có vẻ tốt. Hai người không hỏi anh đã đi đâu làm gì, nhưng họ có thể đoán được đại khái. Tất cả những gì Oscar nói là: “Ta sẽ đi chào tạm biệt và sau đó chúng ta về,” vì vậy họ rút lui trong im lặng.
Buổi chiêu đãi tiếp tục mà không có mặt nữ hoàng. Legis, vẫn đang ở trung tâm bữa tiệc, hơi mở to mắt khi nhìn thấy vua Farsas tiến về phía mình. Legis đã tự hỏi suốt thời gian qua rằng một trong những vị khách quan trọng của Tuldarr đang ở đâu.
Legis sải bước tới chỗ Oscar và cúi chào anh. Họ trao đổi những câu chào mang tính hình thức.
Sau khi hoàn tất, Legis vẫn giữ nụ cười trên môi khi nhận xét với giọng sắc bén.
“Ta đã không nhìn thấy ngài trong bữa tiệc cho đến lúc vừa rồi…”
“À… Ta có chuyện cần nói với Tinasha, nên đã đi gặp cô ấy.”
Legis nín thở trước câu trả lời đó. Khi hoàng tử tiêu hóa nó, khuôn mặt anh trở nên hơi cay đắng.
Sau thông báo của Tinasha rằng cô ấy sẽ thoái vị sau một năm nữa, Legis đã tự hỏi không biết chuyện này có xảy ra hay không. Hoặc ngay cả khi Tinasha vẫn là nữ hoàng, một lúc nào đó ngày này vẫn có thể đến.
Họ đã thảo luận những gì? Và Tinasha đã trả lời như thế nào? Legis có thể còn thông suốt hơn cả người trong cuộc. Đôi khi, việc nhìn từ bên ngoài lại giúp ta hiểu rõ hơn.
Trong giây lát, một tia cô đơn thoáng qua trong đôi mắt Legis, và anh nhắm mắt lại.
Khi Legis nhìn lên Oscar lần nữa, cảm xúc u sầu trước đó đã hoàn toàn biến mất khỏi đôi mắt anh.
“Ngài ấy là báu vật quý giá nhất của Tuldarr. Ngài có thể trả một cái giá xứng đáng chứ?”
“Tất nhiên, nếu đó là điều cô ấy muốn.”
Nhận định của Legis xuất phát từ sự lạnh lùng của một người sẽ cai trị đất nước. Không thể cảm nhận được dù chỉ một chút cảm xúc cá nhân nào. Hoàng tử đã bắt đầu coi cuộc hôn nhân với Farsas như một cách để hỗ trợ triều đại của minh.
Oscar cảm thấy ấn tượng trước sự thay đổi hoàn toàn này. Anh nghĩ về cô gái là trung tâm của tất cả.
Việc còn lại bây giờ là chờ đợi câu trả lời của cô.
Sáu tháng kể từ khi anh gặp cô đã trôi qua nhanh chóng. Vì thế, chắc hẳn một năm tới cũng vậy.
Oscar không hề nóng vội.
So với bốn trăm năm, thời gian chờ đợi này chỉ là một cái chớp mắt.