“Chính vì chúng ta có thể nhìn thấy ánh sáng của ma thuật, nên mới bị lôi cuốn như thế… Cả đời chúng ta đều không thể thoát được thôi thúc ấy... Muốn biết nhiều hơn về thế giới.”
Sự tò mò và khát khao cái tận cùng của chân lý - thế giới và nguyên cớ mở ra Thiên cầu ma thuật cũng vì lẽ trên mà ra. Một bối cảnh không mấy xa lạ với vùng thôn quê nhỏ miền nam Việt Nam những năm 90, nơi mà internet vừa chạm cửa mỗi nhà, lũ nhóc vẫn chạy hoài dọc những con đường nhỏ, lấm bẩn từ mấy trò chơi nơi đường làng, ngõ nhỏ. Ở vùng hẻo lảnh bình yên ấy, ma thuật dần nhen nhóm, những ẩn giấu về thế giới pháp sư được hé lộ, câu hỏi xa dần theo chân người ra đi biền biệt và hành trình tìm câu trả lời của đứa nhỏ bị bỏ lại bắt đầu…
Mọi chuyện mở ra từ chiếc phong thư có gắn dấu xi đỏ của một nơi có tên Viện nghiên cứu. Ba Chính, một pháp sư ẩn mình dưới nghề thợ mộc vui mừng ra mặt, vội vã khăn gói hành lý và bay sang Nhật Bản để thỏa lòng nghiên cứu ma thuật của mình. Ở lại vùng làng quê bé nhỏ với những hoang mang về công việc của ba, hai chị em Chính nương tựa lẫn nhau để sống, quả Thiên cầu là kỷ vật duy nhất ba Chính để lại cho Chính, cũng là thứ không ngừng khơi lên nơi Chính những tò mò phải tìm hiểu bằng được về ba, về ma thuật và tin tức của ông chốn Nhật Bản. Hàn Thanh – một chuyên gia của Viện nghiên cứu được cử đến Việt Nam để dạy ma thuật cho Chính, dưới vỏ bọc một giảng viên trường cao đẳng trong vùng. Từ đó nhiều chuyện lạ xuất hiện trong cái làng quê bé tẹo của Chính. Hai người bạn mới của Chính, Tú và Quỳnh Anh cũng bị lôi vào những rắc rối này. Trong sự ngây thơ và bồng bột của một đứa trẻ lớp 4, cái nhạy cảm của một đứa trẻ cô đơn không ngừng khao khát tìm ba, Chính dần khai mở nhiều kiến giải ma thuật mới, vén màn những sự thật kinh hoàng về pháp sư…
Xuyên suốt tập 1 của Thiên cầu ma thuật là sự lồng ghép trải nghiệm kỳ ảo, hư vô về một thế giới pháp sư giả tưởng với bối cảnh thôn dã, làng quê Việt Nam nửa đầu thập niên 90, với lũ trẻ con khăn đỏ xộc xệch chơi bắn bi đến “thần sầu”, chiếc cặp lồng sắt lách cách bên xe đạp trên đường đi mua đồ ăn, băng hình siêu nhân trăm nhà có một và cả internet – nơi mọi tò mò về thế giới xa hơn chốn làng quê bé nhỏ được thỏa mãn. Nhân vật Chính không gì khác là sự tái hiện ký ức của những người thế hệ cuối 8x, đầu 9x giờ đã trưởng thành, một lần nữa được quay về tuổi thơ, rong chơi giữa những hè tháng Tư gió mát và nắng ngọt, đồng thời được tắm mình trong không gian tưởng tượng của phép thuật, pháp sư để những ký ức đó thêm sống động và thổn thức trong tim.
Bên cạnh đó, Thiên cầu ma thuật còn đi sâu những ngóc ngách “nhỏ mà đã lớn”, “lớn nhưng chưa hẳn” của những đứa trẻ tiểu học sống trong cảnh thiếu cha mẹ. Chính trong truyện là sự phản ánh đầy đủ chân dung đó. Ở Chính có sự ngông cuồng, nghịch ngợm, thích thu hút chú ý và thích tỏ vẻ cao lớn hơn bình thường như cái cách dùng để lấp đầy sự cô quạnh vắng cha mẹ đã lâu, nhưng cũng bộc lộ một cậu nhóc “lớn sớm”, suy ngẫm nhiều và nhanh trí lúc gấp gáp. Hai người bạn đồng hành của Chính, Tú và Quỳnh Anh được tác giả cho xuất hiện đúng thời điểm, như một cú hích giúp những chuyển biến tâm lí ở Chính diễn ra và để cậu bé trưởng thành tốt hơn trong những mối nguy rình rập của ma thuật. Mọi thứ xung quanh ba đứa trẻ được gắn kết, soi tỏ qua ánh nhìn trẻ thơ khiến chúng ta ngộ ra nhiều sự thật không mong muốn của thế giới người lớn, những lựa chọn và quyết định không rõ đúng sai nhưng chắc chắn kèm theo sự hy sinh và tình yêu thương vô hạn cho lũ trẻ.
Nguyễn Dương Quỳnh là gương mặt không hề lạ trên các diễn đàn văn học trẻ 9x, một tác giả không ngại thử mình ở nhiều thể loại khác nhau miễn sao được thỏa mãn đam mê viết lách. Từ những tác phẩm để lại nhiều ấn tượng về tâm lí người trẻ lạc lõng, bơ vơ giữa xã hội xô bồ như Đỏ, Thị trấn của chúng ta, câu chuyện trinh thám với cách dẫn dắt độc lạ, đan xen nhiều ẩn khuất Thăm thẳm mùa hè và giờ đến Thiên cầu ma thuật – nơi ngòi bút của cô được dịu lại, trong sáng và vui tươi hoài niệm một thời bé thơ và niềm vui thích bay lượn trong không gian của thể loại fantasy và light novel.
Thiên cầu ma thuật dành cho nhiều đối tượng bạn đọc, những người trưởng thành muốn tìm lại chút góc nhỏ thời thơ ấu, những cô bé cậu bé đang mỗi ngày vẽ ra những nhân vật tưởng tượng trên trang giấy, giấu bố mẹ chơi những trò chơi đóng vai anh hùng, pháp sư, phù thủy… Hãy mở tập 1 của Thiên cầu ma thuật và bước vào không gian không giới hạn đó ngay thôi!
Nhà xuất bản Phụ nữ Việt Nam trân trọng giới thiệu tới bạn đọc.
Tác giả
Nguyễn Dương Quỳnh
Sinh năm 1990. Đã từng sống và học tập ở Singapore và Nhật, chuyên ngành Mỹ thuật. Hiện đang làm việc tại Khoa Thiết kế và Nghệ thuật, trường Đại học Hoa Sen, thành phố Hồ Chí Minh.
Các tác phẩm sáng tác:
Đỏ (truyện vừa, 2012, Nhã Nam – NXB Lao Động)
Thị trấn của chúng ta (truyện dài, 2014, NXB Trẻ)
Thỏ rơi từ mặt trăng (truyện dài, 2015, NXB Trẻ)
Thăm thẳm mùa hè (truyện dài, 2018, Nhã Nam – NXB Hội nhà văn)
Các tác phẩm dịch:
- Khi ta mơ quá lâu (Goh Poh Seng, từ tiểu thuyết Singapore, 2014, Nhã Nam – NXB Lao Động)
- Truyền kỳ thiên hà bốn chiếu rưỡi (Morimi Tomihiko, 2018, Thái Hà – NXB Thế giới)
Một số trích đoạn hay
Chính tròn mắt nhìn ông, ngơ ngác. Bế nó lên, ba nói: “Chính có biết bay lên là thế nào không? Hay lắm đấy. Nhà cửa và người đi lại phía dưới nhỏ dần, thành những chấm li ti... Mặt đất mở ra càng lúc càng rộng, đến mức ta thấy ngợp. Nhưng nếu ta bay thật cao, hơn cả mây trời, sẽ đến lúc ta rời khỏi khí quyển trái đất và tiến vào vũ trụ. Từ đó nhìn xuống, trái đất chỉ là một quả cầu lơ lửng trong không trung. Trái đất thật ra nhỏ bé làm sao. Ta sẽ nghĩ thế đấy.”
Trong không gian chợt thay đổi, làm Chính rùng mình, nổi hết da gà. Cây sào chợt sáng lên – không phải ánh sáng của ma lực mà nó nheo mắt mới thấy được, mà tựa một ngọn lửa đỏ rực, như dấu ấn hình hoa trên tay Hàn Thanh lúc anh ta bảo vệ nó. Người bình thường chắc chắn có thể thấy rõ ràng. Hàn Thanh đang làm gì vậy? Dẫu nơi này rất vắng người, nhưng nhỡ có ai đi nhậu về khuya ngang qua thì sao? Dòng ánh sáng đó lan theo cây sào xuống những vạch hoa văn trên mặt đất, như một dòng dung nham chói rực, đỏ tươi. Âm thanh xôn xao nào đó vang vọng khắp không gian. Từ những đường kẻ đỏ rực trên mặt đất, những vụn lửa chấp chới bay lên, tựa trăm ngàn con bướm đỏ đang đập cánh.
Cảm giác này thật giống như khi nó lạc vào ảo ảnh tuyết rơi vào lần đầu dùng ma thuật. Đầu Chính chợt đau thắt - trong chốc lát, một loạt hình ảnh hỗn độn lại thi nhau nổi lên trong đầu nó. Và có ai đó… đang gọi tên nó thì phải… Một cơn bão cảm xúc không rõ nguồn cơn ập đến, khiến Chính càng hoang mang. Nó đang nhung nhớ… Nhưng nhung nhớ cái gì nhỉ? Nó có gặp chuyện gì buồn đâu, mà tại sao lại đau lòng đến chảy nước mắt. Trong vô thức, Chính bước đến gần, với tay đến vết rách giữa không trung, bị thôi thúc bởi một khao khát không lý giải được. Nó chỉ mơ hồ cảm thấy, nó muốn biết. Nó muốn nhìn vào phía sau vết rách kia. Điều gì đó ở không gian bên kia dường như đang gọi tên nó…
Chính chưa kịp đáp, một loạt những mũi tên ánh sáng khác đã bắn tới. Nó vội nhảy tránh, rồi vội vã bắn lại về phía thằng bé. Nhưng mũi tên đỏ rực vừa bay tới bên cạnh thằng bé kia đã bị bật dội lại. Đứa trẻ kia nói với vẻ khinh miệt: “Tới dựng lá chắn, mày cũng không làm được sao.”
Chính không trả lời, tiếp tục nhảy tránh những loạt đạn như mưa sa của thằng bé, vừa đáp trả khi cần thiết, mặc dù thằng bé kia liên tục dựng lá chắn đỡ lại. Có vẻ cau có, thằng bé kia hét lên: “Đừng làm trò nữa!”
Nhưng thằng bé không để ý, trong khi nhảy tránh, Chính đã dần đến gần nó. Khi nó vừa quay đầu dựng lá chắn đỡ lại một đòn tấn công, Chính đã thừa cơ nhảy đến trước mặt. Nhe răng cười, Chính cầm nắm đất trên tay hắt lên mặt thằng bé kia. Nó hét lên, loạng choạng ngã xuống. Không cho đối phương có cơ hội lấy thăng bằng, Chính nhào người đè lên thằng bé, đẩy nó xuống, và vung nắm đấm lên.
Hàn Thanh chém nhẹ vào không trung. Âm thanh loảng xoảng chợt vang vọng khắp nơi. Có gì đó đang tan vỡ như mảnh vụn thủy tinh xung quanh họ. Chính nheo mắt, nhận ra kết giới đang dần dần tan rã. Đây là vật chuyên dùng để chém kết giới. Cậu không nên tùy tiện lấy nó ra – sẽ cắt không gian xung quanh đây mất. Người đàn bà mím môi, vung tay. Những tia sáng xanh rực liền lập tức lao về phía họ. Chính níu tay Hàn Thanh, vội kêu anh ta né đi. Nhưng Hàn Thanh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Những tia chớp chưa đến trước mặt họ chợt vỡ tung thành hàng vạn những đốm sáng nhỏ. Như thể họ đang đứng sau một bức tường thủy tinh, không gì chạm đến được.