Sói & Gia Vị - Tập 8
Sói và Gia vị (Ookami to Koushinryou/Spice and Wolf) là một series light novel đình đám được phát hành vào năm 2006 của tác giả IsunaHasekura. Sói & Gia vị đã tạo nên một cơn sốt cực lớn khi ở ngay những tập đầu tiên của series, bộ light novel này đã ghi tên mình vào hàng loạt bảng xếp hạng danh giá, cũng như đem lại doanh số bán ấn tượng (năm 2009, Sói & Gia vị được ghi nhận là đã bán được khoảng 3,5 triệu bản).
Ra mắt cùng thời điểm với Cô gái văn chương (BungakuShoujo), bộ light novel ăn khách của nữ nhà văn Nomura Mizuki, nhưng trong khi Cô gái văn chương ở thời điểm mới ra mắt (2007) chỉ lọt vào top 8 bảng xếp hạng Kono Light novel ga Sugoi! thì Sói & Gia vị đã chiếm ngôi đầu bảng xếp hạng, và đứng thứ năm trong hai năm liên tiếp sau đó. Cũng trong năm 2007, bảng xếp hạng này đã vinh danh Holo là Nhân vật nữ chính được yêu thích nhất năm.
Giới thiệu nội dung Sói & Gia vị VIII:
Bên dòng sông Roam, nhóm của Lawrence đã nghe được tin đồn về một di vật có tên “Xương chân sói”, và về mục đích của giáo hội dường như muốn sử dụng nó để khoa trương quyền lực bản thân. Nghĩ đến việc đây có thể là mảnh xương của đồng loại mình, đương nhiên Holo không thể ngồi yên được.
Để thu thập thông tin cụ thể hơn, cả nhóm quyết định sẽ đón lõng nữ thương nhân Eve Boland tại thị trấn cảng Kelbe. Thế nhưng, Kelbe vốn là một trung tâm thương mại sầm uất, nội bộ lại phân chia Nam - Bắc với duyên nợ đối lập nhau… Rốt cuộc mọi chuyện sẽ ra sao đây?
Cuộc phiêu lưu của thần sói Holo và chàng thương nhân lưu động Lawrence giờ đây sẽ càng nhộn nhịp hơn với sự tham gia của cậu bé lang tháng Tote Col.
Trích dẫn
“Chị Holo đang bị mệt vì đi đường dài ạ. Hồi nãy chị ấy đã bôi thuốc lên khắp người, bây giờ đang nằm nghỉ rồi.”
“Cậu nhóc này là…”
Eve quay lại nhìn Col, rồi Lawrence thấy cô nhoẻn miệng cười sau lớp vải.
“Chắc là cô ta sẽ sớm khỏe lại thôi.”
Dù không phải là Holo nhưng Lawrence cũng hiểu Eve đã kìm lại không nói ra suy nghĩ thật, Xin thành kính phân ưu.
Chỉ có Col vẫn cười thích chí lắm.
“Nhưng như thế lại may mắn đối với tôi. Mà chắc anh cũng nghĩ vậy chứ hả?”
“Ý tưởng lớn gặp nhau rồi.”
Lawrence nhún vai, nở một nụ cười khó xử. Cũng chính khuôn mặt rùng rợn của bà la sát Holo tối qua đãlàm hỏng việc, khiến anh không thể sớm dò hỏi thông tin từ Eve.
“Tôi nói vậy thôi, chứ một người sẵn sàng giận dữ vì mình là một tài sản rất quý giá. Anh nên biết trân trọng cô ta.”
“Có khi chính vì cô sói đó coi tôi là tài sản của mình, nên mới nổi giận khi thấy tôi bị thương.”
Bờ vai Eve khẽ run lên dưới tấm áo choàng. Lý do là vì người phụ nữ mang một giỏ chất đầy thứ lá rau mà mùa đông cũng thu hoạch được, vừa đi lướt qua cô bên vệ đường.
Thứ rau đó có màu xanh đậm hơn, cảm giác lạnh lẽo hơn so với rau củ mùa hạ, bây giờ chúng đang được đem ra chợ bán. Thứ rau này không hợp đem đi muối dưa hay ăn sống, nhưng nấu cùng với súp thì chắc chắn là tuyệt cú mèo.
“Nếu chỉ coi anh là vật sở hữu, thì cô ta phải đòi tôi bồi thường vì đã làm tổn hại tài sản. Nhưng người bạn đường của anh… lại muốn báo thù.”
Trong con mắt màu xanh nhạt của Eve thoáng chốc hiện lên một nỗi buồn.
Cô đến từ một gia đình quý tộc thất thế, cả thân phận lẫn tên tuổi đều bị mua lại bởi một gã thương nhân giàu có, muốn dùng đồng tiền để có được danh nghĩa của quý tộc. Thương nhân đó, kẻ đã trở thành chồng của Eve nhờ tiền bạc, nếu thấy cô bị làm hại không biết hắn sẽ đòi hỏi kẻ đã làm hại cô thứ gì? Là tiền chăng? Hay sẽ muốn báo thù?
Lawrence cảm giác chỉ bằng việc suy nghĩ thế này, anh đã và đang làm Eve tổn thương. Anh thấy hơi hối hận vì đã từng ăn nói mà không suy nghĩ.
“Ha haha… Chỉ cần làm cho đối phương thấy tội lỗi, khiến cho y đồng cảm với mình, thì sau này chuyện làm ăn sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Nghe Eve nói, Lawrence mới giật mình tỉnh ra.Mỹ nhân kế, hay là nước mắt cá sấu, cả hai đều vượt xa thương lượng tử tế nhiều lắm. Dù có cảnh giác đến mấy nhưng chỉ cần bất cẩn là vẫn sập bẫy như thường.