Nhật ký cô giáo - Học kỳ Xuân
Tác giả: Hồ Yên Thục
Giảng viên Đại học
Thạc sĩ Quản lý Giáo dục Đại học Portsmouth
Thích đọc hơn thích viết, thích ngắm người hơn nói chuyện
Luôn hướng về những điều khôi hài và thuyết phục
Nhật ký cô giáo - Học kỳ Xuân
“Nhật ký cô giáo” là một tập văn lạ. Ông tôi, một cụ đồ làng dạy trong cửa Khổng, bố tôi làm hương sư truyền bá quốc ngữ, tôi làm giảng viên mấy đại học đến cuối thế kỷ trước, vị quân tử tiên dạy lễ hậu dạy văn, nhà yêu nước khai dân trí và nhà trí thức truyền đạt kiến thức nêu gương dấn thân khoa học có gì chung, có thể làm đồng nghiệp với cô giáo ưu tú 4.0 của thời nay không!?
Cô tuyên bố “xanh rờn”: mình là nhà tu hành, bà bán rau, luật sư, tư vấn tâm lý, cò mồi, lao công, viết luận văn thuê, an ninh, diễn viên đóng thế... và nhiều nữa. Giáo dục đào tạo hiện muốn lấy người học làm tâm mà quên cái tâm thứ hai là người dạy chăng! Người học của cô giáo ưu tú gồm đủ thập loại chúng sinh cầm tinh từ con tý đến con hợi và rất nhiều nhân vật đặc sắc, cả một xã hội thu nhỏ, mà cô giáo ưu tú tương tác, yêu ghét gọi là “đồng nghiệp”. Một tập tản văn thú vị, sắc sảo và cả hài hước về tâm lý giáo dục và “khủng hoảng” giáo dục hiện nay.
Văn của cô giáo ưu tú cũng khéo lạ, tưng tưng cười nhẹ, một câu bày ra cùng lúc hai ba không gian, tình huống và biểu cảm. Sự pha trộn ngôn ngữ đời thường, câu chữ của social networkvới tự sự nhật ký vừa tự hỏi mình vừa ham đối thoại. Sau Học kỳ Xuânnày sẽ còn các học kỳ hai mùa khác.
Hy vọng thứ văn nối kết hiện thực thật và hiện thực ảo này còn tiếp tục sinh sôi.
Trân trọng giới thiệu một “bỉnh bút” mới.
NGUYỄN QUÂN
Trích đoạn:
Cô đang làm gì ?
Tối tối đi ngủ, trước khi nhắm mắt rất biết ơn mình đã có một ngày thật đẹp, biết ơn ngày mai mình sẽ phải dậy sớm vì còn có một công việc để làm.
Đêm đêm chợt tỉnh, lập tức kéo mền đắp ấm cổ, phải giữ giọng, biết ơn vì ngày mai mình còn có lớp để dạy.
Sáng sáng thức dậy, pha café sữa, ăn bánh mì đen nguyên cám, thay đồ công sở chỉn chu, lấy túi, lấy xe, khóa cửa, đi làm, biết ơn vì mình còn có chỗ để đi và giữ cho bản thân hoạt động.
Nhưng cũng có những sáng, thức dậy và biết chính xác mình sẽ làm gì cả ngày cho đến tối, mà lại chẳng biết mình đang đi đâu..., làm gì..., với ai...
Cái bảng
Tuần cuối học kỳ Xuân, thứ Ba, ngày thuyết trình nhóm - báo cáo cuối kỳ, cô giáo ghi lên bảng danh sách thuyết trình để mong kính báo cho các anh các chị biết khi nào đến lượt mình, để các anh các chị chủ động, thoải mái café trà sữa, chỉ làm đủ không cần làm dư, 30’/nhóm. Nếu vạn sự hanh thông có thể kết thúc trước 30’, hưởng thụ tuổi xuân sôi nổi.
Dự là khi một nhóm thuyết trình thì các anh các chị trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, ngồi xem bên dưới có thể đặt thêm vài câu hỏi nặng nhẹ tùy tâm, nông sâu tùy lòng, để thể hiện sự quan tâm của mình với đề tài nhóm bạn, gọi là có cơ hội giao lưu. Nhưng sự thật là, gia phả vàng son các anh các chị còn chưa kịp vấn an hết, lại thêm cộng đồng đa sắc tộc trên mạng xã hội - các anh các chị còn cần thời gian xây dựng thương hiệu trên cái network lồng lộng ấy, sức đâu mà giao lưu với nhau ở cái phòng vài mét vuông, máy lạnh vỡ nắp, bảng dơ, cửa lỏng.
Ngoài ra, còn một vài anh chị chưa kịp nhín chút thì giờ làm cái bài thuyết trình cỏn con phí phạm neuron này. Lại còn phải trình bày cho cô, một người không quen biết, không họ hàng, không quan trọng, không chi cả, cái môn như cọng cỏ dại trên sự nghiệp lấp lánh của các anh các chị.