Hà Chương là một nhạc sĩ, ca sĩ khiếm thị đầu tiên của Việt Nam phát hành abum riêng. Anh được khán giả yêu nhạc nhớ đến với những ca khúc như Áo Dài Cuối Phố, Nắng Hát, Bạn Tôi, Xin Cảm Ơn Em, Không Ngại Ngần,... Với giai điệu gần gũi, bắt tai và một phong cách âm nhạc trẻ trung hiện đại, Hà Chương chính là hiện thân của một thế hệ nghệ sĩ trẻ đa năng trong làng nhạc Việt. Bên cạnh việc sáng tác, hòa âm phối khí và biên tập album cho họ, anh còn là một ca sĩ biểu diễn độc lập, một nghệ sĩ có thể chơi được thành thạo trên dưới mười loại nhạc cụ khác nhau.
Không những xuất hiện tại các sân khấu ca nhạc trong nước, anh còn tham gia lưu diễn nhiều chương trình âm nhạc tại nước ngoài như: Pháp, Đức, Mỹ, Thái Lan, Mianmar,…. Hiện tại anh đã có bốn album, ba single và bốn mv được phát hành ở Việt Nam, hai album được phát hành tại Mỹ.
Hai tuổi, Hà Chương đã phải sống trong bóng tối triền miên. Không chịu khuất phục số phận, anh đã làm nên những điều kỳ diệu cho cuộc sống của chính mình. Cuộc đời của Hà Chương không phải là cuộc đời của riêng một người nghệ sĩ, mà là cuộc đời của nhiều người có nghị lực sống.
Anh ra mắt quyển sách Nhắm Mắt Nhìn Sao với sứ mệnh: Thắp lửa đam mê, truyền cảm hứng sống tích cực. Hà Chương chia sẻ: “Sứ mệnh của tôi là người thắp lửa đam mê! Lửa ở đây là sự ấm áp, hạnh phúc và là sức mạnh tiềm tàng trong mỗi con người. Tôi muốn được lan truyền ngọn lửa và những năng lượng tích cực đến những người xung quanh để họ dễ dàng vượt qua những thử thách đời thường.”
Đây là tự chuyện về cuộc đời của anh - người nhạc sĩ khiếm thị sáng tác và hát qua lăng kính của ánh sáng không màu. Trong tự truyện Nhắm Mắt Nhìn Sao, Hà Chương kể lại câu chuyện đời mình tường tận đến từng giọt nước mắt, từng giọt mồ hôi, chi tiết đến từng giấc chiêm bao, từng phút tủi lòng. Anh kể lại từng khoảnh khắc thăng hoa khi vượt qua chính mình, khi chinh phục được thử thách để bước lên thêm một nấc thang thành công nữa. Anh kể với hy vọng chuyện đời mình sẽ tiếp thêm động lực cho người khác.
Làm quen với cây đàn guitar từ năm 7 tuổi, khi mà ngón tay chưa đủ lớn và rộng để trải đủ các hợp âm, nhưng Chương vẫn ôm đàn và học bấm những nốt cơ bản. Cho đến năm 12 tuổi, khi vào học ở trường dành riêng cho người khiếm thị, trường PT chuyên biệt Nguyễn Đình Chiểu ở Đà Nẵng thì Hà Chương mới chính thức bước vào con đường học nhạc một cách hệ thống. Và đến năm 2004, Hà Chương trở thành sinh viên trường Học viện âm nhạc quốc gia Việt Nam, khoa nhạc cụ truyền thống.
Hầu như với tất cả ca, nhạc sĩ, những người mà có lẽ cả cuộc đời của họ gắn liền với ánh đèn muôn màu muôn vẻ của sân khấu. Và hơn thế nữa, hạnh phúc mỗi đêm của họ là nhìn thấy những chiếc ghế không còn chỗ trống trong những đêm diễn. Nhưng với Hà Chương, thì anh chỉ cảm nhận niềm hạnh phúc đó qua tiếng vỗ tay vang dội bên dưới sân khấu.
Anh đã nhắm mắt để nhìn nắng, ngắm trăng sao trong hơn nửa đời người. Từ trong bóng tối mênh mông, huyền diệu đó, anh đã khóc, đã cười, đã mạnh mẽ đứng dậy sau những lần vấp ngã. Trái tim đã tự tỏa ra ánh sáng để nhìn thấu mọi điều kỳ diệu của thế giới xung quanh theo lăng kính của riêng mình. Vì vậy thế giới của Hà Chương là thế giới của niềm tin, khát vọng, đam mê và lòng quả cảm.