Khi Hikaru Còn Trên Thế Gian Này……Asagao (Tập 6)
Khi Hikaru còn trên thế gian này…… là series light novel tiếp theo của bộ đôi tác giả Nomura Mizuki và họa sĩ Takeoka Miho, bộ đôi nổi tiếng đã cùng tạo nên một Cô gái văn chương sâu sắc, li kìvà nhận được sự yêu thích từ đông đảo bạn đọc trên khắp thế giới. Khi Hikaru còn trên thế gian này…… là một trong những bộ light novel hiếm hoi thuộc thể loại lãng mạn, drama không có bản chuyển thể anime nhưng vẫn thu hút được sự quan tâm, tranh luận sôi nổi của độc giả. Một series truyện tranh ngắn chuyển thể lại tập 1 của Khi Hikaru còn trên thế gian này…… với tên gọi Aoi – cùng tên với tập 1 của series light novel. Series Khi Hikaru còn trên thế gian này…… gồm 10 tập, lấy cảm hứng từ trường thiên tiểu thuyết “Truyện kể Genji” cực kỳ nổi tiếng của văn học Nhật Bản thời Heian, mỗi tập truyện sẽ tập trung vào một nhân vật riêng biệt, lấy nguyên mẫu từ những người tình mà hoàng tử Genji yêu tha thiết, tuy nhiên tuyến nhân vật chính vẫn được giữ nguyên xuyên suốt cả 10 tập.
Để tìm hiểu cách đúng đắn để đối xử với một cô gái, Koremitsu ra ngoài đi cưa gái theo chỉ dẫn của Hikaru. Đen đủi thay, người cậu vô tình đưa lời tán tỉnh lại là người mà cậu không muốn dính dáng nhất – thiên địch của Koremitsu, Hoàng nữ Asai Saiga. Sai lầm tai hại này khiến cho mối quan hệ giữa Akagi và Asai bị đẩy lên một thế đối lập đến tột cùng, không đội trời chung.
Đúng lúc ấy, Hikaru với gương mặt khẩn khoản van nài, cầu xin Koremitsu hãy giải quyết chấp niệm cho mình. Đối tượng không ai khác, chính là Asai Saiga.
Kể từ sau cái chết của Hikaru, Asai có nhiều động thái kỳ lạ nhằm chen chân vào cuộc chiến giành quyền lực của gia tộc Mikado. Hikaru quả quyết Asai không phải người đam mê quyền lực, vậy cô cố giành quyền lực về tay mình để làm điều gì? Asai tin rằng để thực hiện lời hứa thiêng liêng giữa cô và Hikaru, cô buộc phải dẹp bỏ đi ước mơ của bản thân, nhìn vào hiện thực bằng con mắt lý trí, thâu tóm quyền lực thật nhanh chóng. Phải, chỉ có như vậy thì cô mới có thể bảo vệ được Hikaru thôi, ngay cả khi cậu ấy đã không còn nữa. Đúng vậy, bí mật của Hikaru, điều mà cậu ta phải đánh đổi bằng cái chết để che giấu, mình nhất định phải bảo vệ nó.
Ý nghĩ đó thôi thúc Asai tìm đến biệt thự của công nương hoa bìm bìm Orime, người đạo cao đức trọng, có sức ảnh hưởng cực lớn trong việc chọn ra người thừa kế nhà Mikado. Mục đích của Asai là xin một chữ từ quý bà Orime, chứng tỏ sự ủng hộ của bà dành cho người thừa kế mà Asai phục vụ. Biết được điều đó, Hikaru đã nhờ Koremitsu đợi Asai tại dinh thự công chúa hoa bìm bìm, cố gắng giải phóng cho Asai khỏi hình bóng Hikaru.
Đứng trước hai nàng công chúa Asagao kiêu kỳ bướng bỉnh, một già một trẻ, Koremitsu liệu có thể giải phóng cho cả hai nàng công chúa kia khỏi tù ngục ám ảnh được tạo ra bởi chính bản thân để bước đi trên con đường mới dành cho mình không!?
Tập thứ 6 đặc sắc nhất của series học đường rom-com Khi Hikaru còn trên thế gian này…… Asagao!
Về tác giả:
Nomura Mizuki
Cô sinh ra tại tỉnh Fukushima, nơi được biết đến như vương quốc của những bản hợp xướng. Từ thưở nhỏ, cô đã say mê với việc sáng tác truyện và mơ ước được trở thành một nhà văn. Tác phẩm “Akagiyama takkyuuba ni utagoe wa hibiku” (Tạm dịch: Tiếng ca vang vọng trên sân bóng bàn núi Akagi) đã giúp cô đạt được giải Nhất hạng mục tiểu thuyết trong cuộc thi Entame lần thứ ba. Sở thích: ngủ ngày, ngủ trưa, ngủ tối, tất cả mọi thứ liên quan tới ngủ. Các tác phẩm tiêu biểu bao gồm “Bộ truyện dài tập Sân bóng bàn”, “Bad! Daddy”, “Usa Koi” (Tạm dịch: Tình yêu thỏ bông), “Cô gái văn chương”.
Takeoka Miho
Cô sinh ngày mùng 1 tháng 7 tại Tokyo, sau đó chuyển đến sống tại tỉnh Saitama. Cực kỳ yêu thích trà, thỏ, các cuốn sách tranh cổ, màu nước và các cuốn kí họa hiệu Gekkoso. Mỗi khi vẽ hay làm ra được một thứ gì đó là cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Bố cục sách:
Chương một: Những cô gái vào mùa hạ thật là mưa nắng thất thường
Chương hai: Nơi ở của công chúa hoa bìm bìm
Chương ba: Ai là người yêu hả!
Chương bốn: Quyết liệt
Chương năm: Asagao không bao giờ thổ lộ
Chương sáu: Ký ức của ngày đó đã hóa thành xa xăm (1)
Chương bảy: Ký ức của ngày đó đã hóa thành xa xăm (2)
Chương tám: Lời hứa
Chương kết: Điều tôi muốn nói với cậu khi mùa hè kết thúc
Toujou Shungo và Udate Tsuyako đã nhìn thấy rồi!
Lời cuối sách
Trích dẫn:
Ở trong căn phòng khách, chỉ còn lại bà Orime, Koremitsu và Asai – tính cả Hikaru nữa là bốn người.
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu rọi rực rỡ lên những dây leo và lá của hoa bìm bìm.
Những cây cà độc dược mọc bên cạnh vườn thảo dược vừa bị Koremitsu nhổ hết, chỗ đó giờ đây chỉ còn lại một đống lổn nhổn.
Ngồi bên phải Koremitsu đang lau mồ hôi trên hành lang là bà Orime, và ngồi bên trái cậu là Asai.
Bà Orime nhìn ra chỗ trống vừa mới được dọn dẹp bên cạnh vườn thảo dược, thì thầm với vẻ cô đơn.
“Thực sự thì… cây hoa bìm bìm ta nhận từ chồng mình, không phải là loại hoa tên Thâm uyên. Bởi vì Thâm uyên là một giống hoa vẫn còn mới, khi chồng ta còn sống nó vẫn chưa có… Tuy nhiên, khi cháu trai ta còn bé, một lần khi cùng nhau ngắm Thâm uyên nở trong vườn, ta đã nói: ‘Bà cũng đã cùng ngắm nhìn đóa bìm bìm màu sắc giống thế này với ông nội cháu”, rồi kể về chuyện ở hội chợ hoa bìm bìm… Đứa bé đó có lẽ đã nghĩ nhầm rằng cây hoa bìm bìm mà chồng ta tặng cho ta cũng là giống hoa Thâm uyên…”
…Đây là đóa hoa hồi ức của ông nội và bà nội nhỉ. Thâm uyên, tên gọi của nó là thế ạ. Viết như thế nào ạ? Bà ơi, dạy cho cháu đi.
Đứa cháu trai từ trước đến giờ vẫn luôn sợ hãi bà Orime, thường xuyên thu mình lại tự ti, hiếm hoi lại nở nụ cười.
“Bởi vậy, tôi tự nhiên đã trả lời ‘Đúng thế.”
Bà đã dùng một cành cây để vẽ lên trên mặt đất chữ “Thâm uyên” cho nó xem.
Đứa cháu trai với gương mặt đầy nhiệt tình, cũng cầm lấy một cành cây nhỏ mà viết chữ “Thâm uyên”. Chữ ấy quá phức tạp với một đứa trẻ con, nên đứa bé cứ nghiêng đầu mấy lần, cố gắng hết sức để vẽ lại.
“… Có lẽ đứa trẻ ấy đã kể chuyện này cho Kazuaki. Một chuyện xa xưa như vậy, đứa trẻ ấy vẫn còn nhớ…”
Với biểu cảm nửa khóc nửa cười, bà thì thầm.
“Thâm uyên” không phải là cây hoa bìm bìm hồi ức của bà với chồng mình, mà là đóa hoa hồi ức giữa bà và cháu trai.
Đứa cháu trai dù sống cùng trong một căn nhà, nhưng lại xa cách như người dưng nước lã, cuối cùng lại thông đồng với vợ mình, tìm cách hạ độc vào trong trà của bà ~
Nhưng giữa đứa cháu trai ấy và bà, đã từng có một khoảng thời gian ấm áp như thế.
Có lẽ, bà Orime đã hồi tưởng lại những kí ức đó.
Bởi vậy, khi nhìn thấy chữ đó do Kazuaki viết ra, bà mới mỉm cười với đôi mắt đầy yêu thương và buồn bã.
“Ta đã nghĩ cuộc đời mình chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc…”
Vẫn nhìn ngắm khu vườn, bà Orime đột ngột thì thầm, làm Asai giật mình, đôi vai run lên.
Bà Orime chậm rãi quay về hướng Koremitsu và Asai, rồi với ánh mắt cô độc nhưng cũng đầy thanh thản tươi mới, bà mỉm cười.
“Tuy nhiên, ta vẫn còn đang trên đường hành trình mà. Vẫn còn có tương lai phía trước, nên khu vườn này hay là quan hệ với cháu trai cũng vậy, ta đều muốn một lần nữa gây dựng lại.”
Như cho rằng đó là điều vô cùng đáng làm, biểu cảm trên mặt bà Orime trở nên mạnh mẽ tươi sáng, làm bà như trẻ ra.
Hikaru ở một bên Koremitsu cũng nở nụ cười rực rỡ.
Asai có vẻ cũng thở ra nhẹ nhõm, hai vai buông lỏng.
Tâm tình của Koremitsu cũng trở nên sáng sủa.
“Với ân nhân của mình, ta nên dành tặng chữ nào đây.”
Những lời đó của bà Orime, lại khiến hai vai Asai căng cứng.
Tuy nhiên,
“Không cần đâu ạ.”
Koremitsu không ngần ngại nói ra.
“Cái gì!”
Asai nghẹn lời.
“Cháu có nhận được cũng có ích gì đâu. À, nhưng mà lần tới, bà với cháu cùng nhau viết chữ đi. Thế có được không?”
“Vậy à. Cũng tuyệt nhỉ!”
Bà Orime nheo mắt.
Hikaru cũng nhìn Koremitsu bằng ánh mắt trong trẻo tựa như bà Orime. Có vẻ cậu ta cũng tán thưởng câu trả lời của Koremitsu.
Asai có vẻ vẫn chưa nuốt trôi, gương mặt nhăn lại, chúi người lên phía trước.
“Cậu tính làm gì vậy? Nếu nhận được chữ từ quý bà Orime, thì Hikaru ~ ”
“Hikaru, không hy vọng như vậy đâu.”
Cậu nhìn Asai chằm chằm, tuyên bố.
Asai nhướn mày, có vẻ sắp sửa trừng mắt nhìn lại Koremitsu, tuy nhiên gương mặt đó đã lập tức đổi thành biểu cảm vô cùng yếu đuối.
“Vậy thì… điều Hikaru hy vọng là gì?”
Có lẽ đây là lần đầu Asai trở nên không còn biết gì nữa. Với giọng nói khô khốc, cô hỏi.
Ánh mắt yếu đuối đó khiến Koremitsu vô thức nảy sinh tình cảm dịu dàng.
À, cô ta hóa ra cũng là con gái. Cũng có thể làm ra gương mặt đó.
Tình cảm ấm áp dịu dàng đó từ từ trào dâng từ đáy lòng, cậu cầm lấy tay Asai như thể đó là một vật mong manh dễ vỡ.
“Đi với tôi, tôi sẽ chỉ cho cô biết.”
Hikaru ở bên cạnh họ mỉm cười.
“Đi thôi nào, Asa.”
(Còn nữa)