Ishura – Tu la dị giới là bộ tiểu thuyết thể loại giả tưởng được phát hành bởi nhãn hiệu Dengeki Shin Bungei, một thương hiệu mới chuyên về giả tưởng, kỳ ảo, siêu nhiên của ông hoàng light novel Nhật Bản - Dengeki Bunko. Ngay khi ra mắt, Ishura đã tạo được tiếng vang lớn tại Nhật Bản, xuất sắc giành vị trí top 1 light novel hạng mục Tankobon từ bảng xếp hạng Light novel này thật tuyệt vời năm 2021.
Câu chuyện diễn ra tại một thế giới giả tưởng sau ngày ma vương bị đánh bại. Sự hoành hành tàn bạo suốt 25 năm của Ma vương chân chính đã khắc sâu nỗi khiếp trên mỗi người dân. Thảm hoạ ma vương qua đi, những vẫn còn đó những bậc Tu la hùng mạnh, những kẻ bách quỷ ma nhân đủ sức tiêu diệt ma vương, đồng nghĩa với việc một ma vương mới sẽ lại xuất hiện.
Đấy có thể là tay kiếm sĩ đến từ thế giới khác với khả năng quét sạch địch thủ trong nháy mắt, chiến binh Skeleton dùng thương với tốc độ thần sầu không phát ra tiếng động, nhà thám hiểm Long điểu sử dụng đồng thời cả ba cái chi để diều khiển những món ma cụ huyền thoại, chú thuật sư toàn năng hiện thực hoá mọi thứ chỉ bằng một lời nói, hay thiên thần sát thủ với khả năng điều khiển cái chết tức thì trong khi thần không biết, quỷ không hay,…
Những bậc tu la đến từ nhiều chủng tộc khác nhau với năng lực đạt tới mức thượng thừa, cạnh tranh với các cường địch để giành lấy vinh quang trở thành “dũng sĩ chân chính”. Bọn họ đã châm ngòi cho một cuộc chiến mới.
Tất thảy đều mạnh nhất, tất thảy đều là anh hùng. Chỉ duy nhất một kẻ giành được thân phận dũng sĩ. Cuộc chiến phân tranh vị thế “chân chính” xin được phép mở màn.
Mục lục:
Hồi I: Tu la Dị giới
Liễu kiếm Soujirou
Tân Công quốc Lithia
Hai mươi chín Quan đại thần Hoàng Đô
Trì Tinh Alus
Ác Là Dakai
Tịch Huy Dực Regnejee
Trại giam trung ương
Chú giới Kia
Hải Tôn Higuare
Tĩnh Ca Nasthyk
HỒI II: Tân Ma vương Đại chiến
11. Duyên nợ
12. Ngờ vực
13. Biến cố
14. Thọ địch
15. Sét đánh
16. Khai chiến
17. Lửa đêm
18. Thảm họa
19. Nihiro
20. Xấu trời
21. Tịch dương
22. Tu la
23. Giải đấu Dũng sĩ
Lời bạt
Thông tin tác giả:
Keiso (Silicon)
Nguyên tố số 14. Nguyên tố này tồn tại với số lượng lớn chủ yếu ở dạng Silic dioxide với vai trò là một nguyên tố cấu thành chính của vỏ trái đất. Nó cũng được sử dụng cho nhiều mục đích khác nhau trong công nghiệp, đa phần làm chất bán dẫn.
*Chú thích của người dịch: Keiso trong tiếng Nhật là Silicon (Si). Nguyên tố số 14 trong bảng tuần hoàn hóa học
Kureta
Trích đoạn sách:
Đây là câu truyện về nhân vật đầu tiên.
Đối với Viễn Trảo Yuno, câu chuyện khởi đầu từ những kỉ niệm về cô bạn đồng môn tên Lucelles.
Lucelles là một thiếu nữ xinh đẹp. Mái tóc bạch kim tựa dòng ánh sáng mặt trời. Cặp mắt phượng mang sắc xanh biêng biếc ẩn dưới hàng lông mi đều đặn. Cô bạn xinh đẹp đến độ người cùng giới như Yuno cũng phải trầm trồ nghĩ rằng hóa ra con gái Loài người cũng có thể mang sức hút hơn cả Elf hay Vampire. Đám nữ sinh trong trường đào tạo… hay mọi đứa con gái trong thành Nagan, chẳng ai xinh đẹp lấp lánh được đến nhường đó.
Nên ngay từ hồi đầu phân trình độ, Yuno đã reo hò trong dạ khi Lucelles chủ động đề nghị hợp nhóm với mình trong lớp Chú thuật.
Đối với một người chỉ có ít nhiều sở trường về Lực thuật trong các nhánh lĩnh vực thuộc về Chú thuật, việc cô ấy chịu khó tìm ra mình giữa bao người bạn cùng trình độ, còn công nhận ưu điểm duy nhất này là niềm hãnh diện đầu tiên Yuno đạt được.
Vốn tính kiệm lời, Yuno đã phải cố gắng vắt trọn ngôn từ để tìm cách chuyện trò cùng người bạn mới.
Sau nhiều lần trao đổi, cô mới phát hiện ra Lucelles là một thiếu nữ bình thường, có chút rụt rè và thường xuyên lo lắng tới thành tích học, trái với vẻ hào nhoáng bên ngoài. Mặt khác, cách nói chuyện của người bạn này luôn mang độ sâu sắc và sự dịu dàng, không hề phản lại lòng ngưỡng mộ trước giờ nơi Yuno. Cuối cùng, cô nhận ra hai người nói chuyện hợp đến bất ngờ về lĩnh vực thực vật học.
Chẳng biết tự bao giờ, hai cô gái đã thường xuyên hoạt động cùng nhau, tâm sự đủ chuyện trên trời dưới biển từ cái tên của ngôi sao vừa khám phá ra, chuyện sáp nhập các vương quốc, tới cậu dự bị sinh mà mình thầm cảm mến.
Thành phố Nagan là thành phố học thuật tiên tiến lấy khu vực Đại mê cung làm trung tâm. Nơi đây đón nhận cư dân từ nhiều chủng tộc và nguồn gốc khác nhau. Lucelles lựa chọn rời xa cha mẹ tới học tập tại trường đào tạo chuyên gia thám hiểm ở tận thành phố này, chắc cũng vì nội tình phức tạp gì đó mà Yuno không hay biết.
Tuy nhiên, cả hai vẫn có thể thân thiết mà không cần đụng chạm tới những chủ đề kia.
Ma vương tự phong Kyazuna đã xây dựng lên Đại mê cung Nagan. Nơi đó ẩn giấu vô số bí mật và di vật chẳng thể nào khai quật hết kể cả khi hai cô tới tuổi trưởng thành. Thành phố này mở ra con đường tìm tới vinh quang cho mọi kẻ, bất chấp quá khứ hay chủng tộc.
“Ma vương chân chính” chết đi, thời đại kinh hoàng cũng kết thúc. Trong thời đại mới không còn phải sợ hãi sự hủy diệt ập đến bất ngờ, ta hoàn toàn có thể mơ ước tới tương lai.
… Tương lai đó chính là hiện tại.
“Oái.”
Trên con đường lát đá chìm trong ánh lửa bập bùng của thành phố Nagan, thân thể Lucelles đang bị giẫm đạp thảm thương.
Thứ đang nhìn xuống dáng lưng gầy gò của cô là một khối thân thể bọc giáp vô hồn với những viền kim loại sáng lóa. Bốn cái cẳng phốp pháp nặng nề. Phần đầu gần như lún vào trong thân thể, chỉ lộ ra ánh sáng từ con ngươi xanh độc nhất. Golem là loại quái vật tạo ra từ máy móc.
“Á, hự.”
Cánh tay xinh đẹp của Lucelles bị hung hãn vặn ngoắt hai vòng và xé toạc ngay trước mắt Yuno.
“Lu, Lucelles…”
Nạn nhân là Lucelles chứ không phải Yuno hoàn toàn là sự ngẫu nhiên. Lucelles chạy trốn về phía tay trái, nên con Golem lao xuống từ đoạn đường đá bên trái đã chộp được cô.
Bọc mình trong lớp giáp kiên cố đến đao kiếm cũng chẳng thể xuyên thủng, đám Golem sở hữu thứ sức mạnh đủ để xé xác cả thân ngựa. Hai thiếu nữ non nớt chẳng thể đối đầu trực diện với chúng, lại càng không có khả năng tháo chạy thoát thân.
Mọi thứ coi như chấm dứt.
“Không muốn! Mình không chấp nhận!”
Yuno gào lên. Cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc trơ mắt nhìn những mảnh xương thịt ghê rợn lộ ra từ bả vai của Lucelles xinh đẹp. Lucelles đã bị dập nát cả xương sườn lẫn phổi, đang buông ra những tiếng kêu rên trước lúc lìa đời.
Lucelles lào khào thở hắt ra.
“Đau… đau quá… aa…”
Trên thế gian này, liệu có sự tuyệt vọng nào hơn được cảm giác bản thân vô dụng trong thời khắc một ai đó mình thương mến dần chết đi?
… A. Hay đây vẫn chưa phải là tuyệt vọng?
Cô không thể ôm nốt một mảnh bình yên vì lời cuối cùng không phải tiếng cầu cứu sao.
Lucelles mà cô luôn trân quý vô cùng. Lucelles vẫn luôn được người người ngưỡng mộ…
Cứ thế, cẳng chân trái cũng bị dứt lìa. Màng mỡ kéo thành sợi lủng lẳng như những miếng thịt ngoài chợ, khớp gối cũng lủng liểng.
Golem không để lộ một tia thương xót, xé xác tươi Lucelles xinh đẹp mà Yuno vẫn luôn ngưỡng mộ bằng chính cách nó đã giết hại những thị dân khác.
Một thiếu nữ bình thường, có chút rụt rè và thường xuyên lo lắng tới thành tích học, trái với vẻ hào nhoáng bên ngoài.
Trong khi tai vẫn văng vẳng tiếng rên hấp hối của Lucelles, Yuno chạy trốn về phía thành phố Nagan chỉ còn là những khối hoang tàn.
“AA…! OAAAAAAA!”
Cô chạy đến đâu cũng chỉ thấy rặt những quầng lửa dị hợm đang thiêu cháy và lan tràn khắp chốn.
Cô phơi mình chạy trốn trong trạng thái gần như buông lơi cả ý thức, may được số phận run rủi mới không gặp trúng bất kì con Golem nào đang lượn lờ khắp trong thành phố.
Cố lết đôi chân đã trầy trụa vết thương, dừng lại trên đỉnh đồi đầy kỉ niệm khi từng ghé chơi cùng Lucelles trong những ngày được nghỉ học.
Những giọt máu tanh tưởi chảy dọc theo cằm và nhỏ xuống. Chẳng còn tâm trí đâu quan tâm tới bím tóc đuôi sam đã rối tung rối bù.
… Thành phố Mê cung Nagan. Trung tâm thành phố là một mê cung đồ sộ xây dựng nên từ sắt thép và những khối bánh răng, dãy cửa hàng và trường học như những đường viền màu đồng uốn quanh nơi đó. Một thành phố của nghiên cứu và công nghệ.
Khung cảnh tự nhiên trên đỉnh đồi này và cảnh tượng thấp thoáng đằng xa qua lớp cành lá xanh tươi chẳng khác nào hai thế giới hoàn toàn tách biệt. Nhưng cô lại thấy chúng hài hòa và tuyệt diệu đến dị kì.
Sắp sửa chẳng còn gì nữa. Cả thành phố, cả cỏ hoa đều sẽ bị thiêu đốt hết. Trong ánh lửa độc địa kia, những bóng đen đang chờn vờn khắp chốn. Lửa không thể đốt rụi được đàn Golem vô nhân tính.
“… đi thì tốt.”
Trước cảnh mọi thứ dần thay đổi hết, Yuno ngơ ngẩn lẩm bẩm.
Giữa quầng lửa kia là Lucelles. Cô Millar ở quán bột mì, bạn đồng môn Zendo, cô giáo Kivra từng vô cùng mạnh mẽ, elf Menovi, nhà thơ mù Hil. Mọi người đều ở đấy.
Cô vần vò cấu xé đầu tóc mình.
“Giá, giá như mình, mình cũng… bị xé xác chết đi thì tốt…!”
Chẳng hiểu gì sất. Chẳng ai hiểu gì sất.
Cả chuyện về sự xuất hiện của “Ma vương chân chính” dẫn tới khói lửa mịt mù khắp cõi, đến những kẻ từng tự xưng là Ma vương xưa kia… hay còn gọi là những Ma vương tự phong… những kẻ dùng thứ quyền lực tàn ác nhất để dọa người và leo lên địa vị Ma vương.
… Ma vương tự phong Kyazuna đã xây dựng nên Đại mê cung Nagan. Nơi đó ẩn giấu vô số bí mật và di vật chẳng thể nào khai quật hết kể cả khi hai cô tới tuổi trưởng thành.
Hóa ra là vậy thật. Ngày hôm nay, Đại mê cung đã sản sinh ra nguyên một đàn Golem với quy mô lớn chưa từng thấy, hủy diệt thành phố Nagan trước cả khi mặt trời kịp đứng bóng.
Tại sao hay để làm gì. Họ còn chẳng được phép nghĩ tới lí do. Bao giảng viên có khả năng làm được điều đó đều đã bị chết cháy ngay từ đầu, còn không kịp chạy thoát khỏi khu kí túc giáo viên.
Những chuyên gia thám hiểm chính chuyên chẳng khác nào sự tồn tại trên chín tầng mây đối với Yuno hay Lucelles cũng chết như ngả rạ đến khó tin trước đàn Golem đông nhung nhúc còn hơn cả bầy côn trùng. Các học sinh cao cấp Một, cao cấp Hai cũng chịu chung số phận. Yuno phải chứng kiến cả những em học sinh cấp 24 còn chưa cao bằng nửa thân mình lần lượt bị xé xác chết tươi.
“Không… không… uất hận lắm…”
Trong một lùm cây nọ, ánh mắt lóe sắc xanh của Golem bỗng hiện ra. Chúng đã xâm lấn tới cả vùng ngoại ô thành phố. Tìm đến thiếu nữ đã tan nát trái tim như Yuno.
Bây giờ, Yuno không còn Lucelles đi bên trái mình nữa. Cô đã chuẩn bị tinh thần đón nhận cái chết giống người bạn thân.
“Đừng hòng… [Uno io shyipice. Un2 lino] (Yuno triệu hồi Mũi nhọn Fipique. Trục ngón trỏ…)”
“Ghì.”
Cùng với âm thanh kèn kẹt của kim loại, đòn tiến công của con Golem vang rền mặt đất.
Nhằm lúc đó, cô hét vang.
“[Corro enuha 8dihine viradma!] (Cách tử tinh, pháo hoa thiêu đốt, bùng lên!)”
Từ trong vạt áo, một viên sỏi thép mài sắc lẻm phóng vụt ra. Nhanh chóng vẽ một vòng cung và thọc sâu vào khoảng hở trên lớp giáp của con Golem.
Âm thanh chí mạng vang lên chẳng khác gì tiếng nghiến kim loại, lại như tiếng chim kêu. Kiu. Kít ít kít.
“Ghi, ghi, ghít… kít.”
Viên sỏi sắc nhọn đã chọc trúng bộ phận tử huyệt vào đó trong người Golem, nguyên khối thân thể khổng lồ ngừng động đậy.
Golem là những con hình nhân với tổ hợp máy móc lắp ráp rất tinh tế, nhưng thứ mang lại sinh mệnh cho chúng lại là Chú thuật sinh mệnh khắc ở nhiều vị trí khác nhau tùy theo từng con. Cô đã học qua điều này trên lớp.
… Tuy nhiên, đòn tấn công liều mạng vừa nãy của Yuno chỉ là một sự trùng hợp kì diệu. Cô không nhắm vào điểm nào cụ thể. Chỉ là một đòn Lực thuật tồi tệ chẳng khác gì dồn hết sức quăng một cái chậu cây vào người nó.
Cô có khả năng truyền lực thành tốc độ, bắn đi những viên sỏi do mình tự tay mài nhọn. Nên mới có nhị danh là Viễn Trảo Yuno.
“Tại, tại sao… tại sao!?”
Bỗng nhiên giữ được tính mạng bằng chính năng lực của mình, Yuno càng thoái lui trong hoang mang và tuyệt vọng.
Trong các nhánh của Chú thuật, cô chỉ có chút năng lực về lĩnh vực Lực thuật. Đó cũng là sở trường duy nhất.
“Tại… tại sao nó lại chết như vậy chứ!? … Vậy, vậy lúc đó, rõ, rõ ràng… có thể cứu được cơ mà!”
Cô đã không thể xuất chiêu vì Lucelles khi nãy.
Thậm chí cô còn nghĩ rằng bản thân phải chịu cảnh bị phanh thây xé xác tới chết y như vậy để bồi tội, nhưng giờ lại đang dùng năng lực của chính mình để kéo dài sự sống.
Viễn Trảo Yuno, nông cạn và thấp hèn. Hóa ra tình bạn với Lucelles cũng chỉ đến vậy thôi.
“Không… không… aaaaa…! Lucelles…”
Yuno lấy hai tay ôm mặt, lại vọt chạy trên đôi chân trần trầy trụa vết thương.
Dù trốn ở bất cứ đâu trong khu rừng lập lòe những bàn tay của lửa, lũ Golem đáng kinh sợ chắc chắn sẽ tìm ra cô. Tuy nhiên, một khi phải gánh trên lưng tội lỗi và hối hận, sự sống cũng chẳng khác gì Địa ngục.
... Đúng như dự đoán, sáu khối thân thể khổng lồ bằng thép đang chờ sẵn cô ở khoảng trống rộng rãi sau tàng cây.
Cùng với tiếng hét kinh hãi, cô bắn liên tiếp ra những hòn đạn sỏi. Tuy nhiên, kì tích không xuất hiện lần hai, mọi đòn tấn công chỉ đáp trúng lớp giáp cong. Yuno không còn kĩ năng nào khác để chống cự.
“Ghi…”
“Ghi ghi ghi.”
“Đừng, đừng giết tao… Mà… Tao có nói thế nào thì bọn mày cũng sẽ giết tao đúng không! Vậy thì đúng theo mong ước của tao rồi! Cái chết là thứ tao mong muốn! Đúng rồi, tao muốn…!”
Binh đoàn thần chết di chuyển, lờ đi những lời nói hỗn loạn của Yuno như lẽ dĩ nhiên.
Mệnh lệnh hành động khắc lên từng con Golem của Đại mê cung Nagan cực kì đơn giản, chỉ cần tiến tới và xé xác những vật thể di động lọt vào tầm mắt.
Sáu con Golem chồm về phía trước để thực thi nhiệm vụ.
--- Cùng lúc đó, cá thể ở vị trí ngoài cùng bên phải bỗng trượt ngã xuống đất. Dù chỉ là phần thân thể từ thắt lưng trở lên.
Ruỳnh.
Đám lá cháy rụng bay tứ tán.
Phần từ thắt lưng trở xuống vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ. Bộ giáp nặng nề dày cui tới mức đao kiếm cũng không thể xuyên thủng lại bị cắt ngang một đường tuyệt đẹp ngay giữa thân.
“Ơ…”
Từ phía tàng cây, cô phát hiện ra thứ gì đó đang rung rinh. Mang tốc độ gần như ảo ảnh. Là ánh sáng. Hay là bóng đen?
Khi ánh mắt dõi theo thứ không thể lí giải kia vừa kịp thu về, năm con quái còn lại cũng bị chém đồng loạt.
Có thân thể bị xẻ dọc làm đôi, có thân thể bị đâm thủng một điểm nơi vai, có thân thể lại chẳng còn đầu. Mặt vết cắt nhẵn mịn như gương, phản chiếu rõ ràng ánh lửa đỏ quạch.
Quá sắc bén… Hơn nữa:
“Ui.”
“Hii!?”
Ngay bên cạnh Yuno. Một giọng nói thình lình vang lên.
Kẻ đó xuất hiện ở đấy từ bao giờ? Một gã đàn ông nhỏ thó với dáng lưng khòng khòng đang quỳ thụp dưới chân cô.
Thanh kiếm lưỡi dài... loại kiếm tập của học sinh bổ khuyết đang lăm lăm trên vai phải kẻ đó. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là thanh kiếm của kẻ đã gây ra màn thảm sát này.
“A… Gì thế, nhỏ kia. Thích chết à?”
Vẫn quay lưng và ngồi thụp dưới chân Yuno, gã đàn ông khả nghi tiếp tục cất lời.
(Toàn bộ.)
Mọi kiến thức thông thường mà Yuno sở hữu trước giờ đều bị chối phăng bằng hiện thực trước mắt.
(Toàn bộ chỉ là mơ thôi.)
Sáu con Golem vừa bị chẻ tan trong nháy mắt.
Đừng nói tới học sinh bổ khuyết, thanh kiếm của những nhà thám hiểm chính hiệu còn không thể đâm xuyên qua lớp giáp đó. Vậy mà, một thanh kiếm tập lại chẻ xác được chúng với những đường cắt đẹp đến vậy sao.
Chưa kể, những con Golem không hề dừng hoạt động bất chấp bị đánh rơi đầu hay gãy tay, lại bị một con bé như Yuno đốn hạ. Sự tình phi lí lại quá đỗi hiển nhiên, như thể chẳng đi theo bất kì đạo lí gì.
(Từ lúc Đại mê cung khởi động và đám Golem xuất hiện, toàn bộ chỉ là mơ thôi.)
“Này. Tôi đang hỏi là cô thích chết à?”
“Ừ, vâng… Không.”
“Gì vầy?”
Gã đàn ông làu bàu xen lẫn điệu cười khẩy, nhỏm người dậy.
“Cô quái lạ thật đấy.”
Gã đứng thẳng dậy nhưng vẫn mang dáng khòng khòng gù lưng tôm. So với chiều cao của Yuno ở tuổi mười bảy, gã khá là thấp bé.
Gã chắc chắn là Con người, nhưng gương mặt nhẵn bóng với đôi con ngươi đảo như rang lạc phần nào gợi liên tưởng đến loài rắn hay bò sát.
“Chết làm gì cho phí. Cô kia… đời người từ giờ mới lắm sự hay ho đấy.”
Hơn tất thảy, bộ trang phục trên người gã khá kì dị. Loại vải đỏ thẫm trơn láng có thể co giãn linh hoạt. Những đường viền trắng chạy dọc theo ống quần và ống tay áo.
“Hay, hay ho sao.”
“… Ừa. Dựa theo kinh nghiệm. Bất cứ thứ gì. Mất đi mọi thứ đều có cái hay. Cô có thể đi bất cứ đâu hay làm bất cứ điều gì tùy thuộc vào bản thân mình… Cũng là chuyện tốt mà.”
Cô ngẩn người lắng nghe lời gã đàn ông, vụt nhớ ra mình từng được học trên lớp về cái tên dùng để chỉ loại trang phục này. Đó là loại trang phục thuộc về một nền văn hóa xa xôi hơn tất thảy.
… Gọi là… đồ thể thao.
“… ‘Khách nhân’.”
“À… Người ở thành phố này cũng dùng cách gọi đó hả? Ừa. Thích gọi kiểu gì thì gọi.”
Những kẻ xuất hiện từ phía “bên kia” với nền văn minh, hệ sinh thái và cả số lần trăng mọc lặn khác hẳn với thế giới này.
Nền văn hóa từ phía “bên kia” đôi lúc mang tới phồn vinh, lắm khi lại là bất hạnh. Những vị khách viếng thăm cũng mang trên mình sứ mệnh hiếm có.
Nói cách khác, bọn họ là những kẻ đi vượt không gian tới đây từ một thế giới xa xôi khác. Họ được mệnh danh là “Khách nhân”.
“Anh… anh… Nãy, nãy, lũ Golem…”
“Ừ.”
Gã đàn ông chỉ ngoái nhìn về phía chân núi. Yuno đuổi theo ánh mắt gã.
Và thấy cảnh tượng trải ra ở nơi đó.
“Sao, sao lại…!? Tất, tất cả… đây là…”
“Nhàm chán ghê.”
Vẫn đeo nguyên thanh kiếm trên người, khách nhân nhếch nửa miệng cười.
Một biển thân xác làm từ sắt thép.
Tại một điểm hõm không thể nhìn thấy từ trên đỉnh đồi, vô số Golem bị chém ngừng hoạt động, thây chất thành từng đống. Một đường kiếm dứt khoát đã triệt cả cốt lõi của sinh mệnh khắc ở các vị trí khác nhau trên mỗi thân thể ẩn đằng sau lớp giáp.
Tìm ra điểm yếu của Golem dựa trên đánh giá từ bên ngoài là không thể. Liệu có thể thi triển kĩ năng như vậy không?
"Hóa ra thế giới cỡ này cũng có người máy. Chúng nó là cái gì ấy nhỉ, Golem? Chém xong một mớ thấy cũng chẳng có gì ghê gớm…”
“… Chẳng có gì ghê gớm… ư.”
Nhìn xuống đám thân xác chất ngất, Yuno bàng hoàng lẩm bẩm.
Toàn bộ cư dân trong thành phố này... đều phải vắt kiệt sức rèn luyện để thách thức với cơ cấu mê cung liên tục tái sắp xếp cấu trúc của chính nó. Nhưng tất thảy đều bị đánh bại trước đội quân sắt thép này.
Không phải vì họ thiếu kiến thức về hệ sinh thái của Golem. Những con người đã bền bỉ thách thức với đám Golem - cũng tức là cơ cấu phòng vệ sản sinh ra từ Đại mê cung Nagan – hoàn toàn có thể công nhận là những đối thủ tốt của Golem so với mọi chiến binh xa lạ tới từ những xứ sở khác. Ngay cả quân đoàn chính tông thuộc quốc gia trung ương hùng mạnh nhất là Hoàng Đô cũng đành bó tay đầu hàng số phận trước thảm họa này.
Vậy mà, gã đàn ông này lại có thể đơn độc đánh bại cơn ác mộng đã tiêu hủy nguyên một thành phố chỉ bằng một thanh kiếm duy nhất. Chẳng lẽ gã mới là thứ quái vật thực sự?
Cơn gió mang theo luồng nhiệt của lửa càng khiến gò má ướt đầm của Yuno thêm lạnh băng.
“Ui.”
Cùng lúc, “khách nhân” bứt một cọng cỏ hoang gần đó đưa lên miệng rồi phun phì ra.
“Thứ cỏ này không ăn được.”
“À, là… cái đó. Căn thúc thảo là loại cỏ độc đấy.”
“Đoán vậy. Cô kia, không mang theo gì ăn sao?”
“Anh… anh nên trốn đi là hơn…!”
Tuy nhiên, ngay cả khi chứng kiến thứ sức mạnh to lớn nằm ngoài lí lẽ của thế gian, Yuno cũng chỉ biết nói vậy. Bởi vì cô đã thấm lắm rồi. Đại mê cung Nagan tạo ra từ bàn tay của Ma vương tự phong Kyazuna, thành phố mà cô và Lucelles đang sống nằm trên ranh giới ma quỷ.
“Nhất định… anh có mạnh đến mức nào thì thành phố này… cũng không… cứu được nữa rồi…!”
“Gì đấy, gì đấy. Đừng nổi cáu. Không cứu được nữa là sao?”
“Là, là sao ư… Anh không nhìn thấy gì à!?”
Yuno trỏ tay xuống toàn cảnh Nagan bên dưới ngọn đồi.
Đàn Golem đông nhung nhúc đang phủ khắp thành phố với sự tàn phá như mây mù quần tụ.
Và xa hơn nữa ở bờ bên kia của những quầng lửa rừng rực.
“Anh cho rằng chỉ với độc thanh kiếm này là đủ để tiêu diệt được cả ‘nó’ sao!?”
Một bóng hình khổng lồ đang lắc lư rung chuyển. Nó to lớn hơn bất kì tòa nhà nào trong thành phố, tựa như một trái núi lừng lững.
Nó dần hóa thành hình dạng của con người.
… A, đây chính là cơn ác mộng. Nhìn xuống thành phố đã nuôi lớn mình, cô chỉ có thể coi đây là một giấc mơ nghiệt ngã.
Đại mê cung Nagan đã vươn mình khởi động, đàn Golem lũ lượt xuất hiện. Thảm cảnh chẳng gì so sánh được.
Không hiểu nổi. Không một ai hiểu nổi.
Chúng là khối cấu trúc dùng để phô trương sức mạnh quân sự to lớn? Hay thậm chí nhân vật huyền thoại đã tạo ra đám Golem - Ma vương tự phong Kyazuna - cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạo ra thứ quỷ khốc thần sầu như vậy trong nỗ lực đánh bại "Ma vương chân chính". Giữa cảnh kinh hoàng không còn phân biệt được chìm nổi trước sau của thế giới này.
Bên kia ngọn lửa, Đại mê cung Nagan đang gào rống ầm ầm như thủy triều rút xuống.
… Không một ai hiểu nổi. Thành phố nãy đã luôn phát triển phồn vinh suốt hàng chục năm qua. Ai ngờ được bản thể của Đại mê cung xây dựng nên bởi Ma vương tự phong Kyazuna làm cội rễ cho mảnh đất này lại hóa một con Quái vật Mê cung khổng lồ.
“Ui.”
… Không hề trả lời, gã đàn ông chĩa mũi kiếm về phía Yuno.
Lông toàn thân Yuno thoắt dựng đứng lên.
Một cô bé chưa thành thục chắc chắn không cảm nhận được sát khí, nhưng thanh kiếm kia vẫn mang lại cảm giác chết chóc đáng kinh sợ.
Mũi kiếm bỗng hóa mờ ảo.
“… Chậc!”
“Kít.”
Thuận đường chẻ xác con Golem sau lưng Yuno.
Thân thể đã thấp lùn lại còn rùn người xuống cực thấp, luồn qua háng Yuno và đâm thẳng vào kẻ địch. Trúng ngay điểm tử huyệt của con Golem không thể biết được từ bên ngoài.
Gã đá chuôi kiếm đâm thủng địch.
“Kĩ, kĩ năng đó… sao, sao có thể…”
Cô không thấy chút xấu hổ gì từ việc gã luồn qua háng mình. Còn chẳng dám chắc khoảnh khắc đó có thật không nữa.
Không phải kiếm thuật chính thống.
Chắc chắn không tồn tại trường phái kiếm thuật nào như vậy trên thế giới này, hay bất kì thế giới nào khác. Yuno hoảng sợ. Nỗi sợ hãi trước những sự tồn tại ngoài tầm kiến thức.
Khéo léo đá phần đuôi của chuôi kiếm chỉ bằng đầu ngón chân, ”khách nhân” lại một lần nữa vác kiếm lên vai.
"Cô không mang theo đồ ăn à. Cây cỏ hay côn trùng gì cũng được. Ta còn chưa được ăn sáng.”
“Tôi, tôi có lương… lương khô… đấy. Nhưng thứ đó chẳng có vị gì cả.”
“Phiền phức thế nhỉ. Vậy, ta trao đổi, trao đổi nhé. Cô kia, đổi với bữa ăn.”
Kiếm sĩ nhìn đăm đăm về phía bên kia quầng lửa.
“… Đổi lại ta sẽ thịt thứ to xác đằng kia. Cũng nên xử lí nó đi là vừa.”
“Không thể… đâu.”
Yuno nhìn thanh kiếm. Thanh kiếm tập loại nhẹ đã dùng đến cũ mòn hệt như chiếc từng cấp cho Yuno. Thứ vũ khí mà gã đàn ông đang mang theo bên mình chắc chắn chỉ đơn thuần là một món đồ như vậy thôi.
Gã đàn ông này có thể làm được gì. Gã sở hữu tài thao lược xuất sắc? Hay có đồng đội mạnh mẽ đang ẩn mình ở đâu đó? Hoặc có thể sử dụng được loại Chú thuật tấn công nào đó?
“Xử lí lẹ ấy mà. Mắc gì đâu. Thú vị nữa.”
“……”
“Có vẻ vui đấy.”
Đánh chiến. Tàn sát. Gã đàn ông này đang hào hứng trước cảnh kiệt cùng của cái chết.
Cô phải chứng kiến quê hương hóa thành địa ngục. Phải chăng gã đàn ông nhỏ thó dị hình này là ác quỷ đến từ nơi còn ghê rợn hơn cả địa ngục?
“Anh… là… là… thứ gì vậy!? Kĩ năng đó là gì!? Anh đến từ đâu, anh là ai!?”
Yuno hoảng loạn quăng ra tới tấp những câu hỏi, khóe miệng người đàn ông nhăn lại thiếu đối xứng.
Và gã đáp lời.
“Phái Yagyuu Shinkage”.
Biết được chân tướng về một thế giới khác nơi gã đàn ông này thuộc về sẽ mang lại điều gì?
Cái danh do gã tự xưng có phải là thật không? Yuno không khỏi nghi ngờ.
“… Yagyuu Soujirou. Ta đây là Yagyuu cuối cùng của Trái Đất.”
Kẻ xuất hiện từ phía “bên kia” thuộc về một không gian hoàn toàn khác với thế giới này.
Nền văn hóa từ phía “bên kia” đôi lúc mang tới phồn vinh, lắm khi lại là bất hạnh. Những vị khách viếng thăm cũng mang trên mình sứ mệnh hiếm có.
Tay kiếm đó tới cùng nỗi bất hạnh kinh hoàng nhất.
(Còn nữa)