Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã phát hành được 12 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 7 triệu bản, một con số mà những đầu sách nổi tiếng như Cô gái văn chương hay Sói & Gia vị cũng chưa từng làm được.
Lễ Hội văn hóa.
Cách để trốn được các công việc phiền phức là… bị gọi cũng không trả lời, thể hiện ra mặt sự khó chịu của mình!? Hachiman sử dụng toàn bộ kỹ năng của một kẻ cô đơn để trốn tránh công việc chuẩn bị lễ hội.
Tuy nhiên, cậu đã bị bắt làm thành viên của ban tổ chức lễ hội trong một lần trốn tiết sinh hoạt.
Học kỳ mới đã bắt đầu, thế nhưng Hachiman có gì đó hơi lạ lùng. Cả trong lớp lẫn câu lạc bộ… Thắc mắc của cậu đối với Yukinoshita vẫn còn đó, thế nhưng cậu lại không đặt câu hỏi.
Yukinoshita và Hachiman, cả hai người không thể tiến lên phía trước cũng như không thể quay đầu lại. Liệu sẽ có sự thay đổi nào cho khoảng cách vẫn không thể rút ngắn này không?
Đây là tập 6 của series đang rất được ưa chuộng.
Về tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987. Tuổi Mão, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Nổi tiếng là thường xuyên trễ nải. Không chỉ đến trễ giờ hẹn, anh còn không bắt kịp được thời đại hay các trào lưu. Gần đây anh cũng thường xuyên xếp sau các tác giả cùng thế hệ về số bản in bán ra
Minh họa bìa
Ponkan8
Hiện đang sống tại Kyoto. Chạy bằng nhiên liệu chiết xuất từ quýt tươi (giá 390 Yên/lít). Dạo gần đây đang mơ về một chỗ làm việc có bàn sưởi.
Bố cục sách:
Chương 0: Buổi nhạc hội của Ebina Hina quả nhiên là thối nát 1
Chương 1: Trong cơn bão, Hikigaya Hachiman liên tiếp trượt chân
Chương 2: Sagami Minami thể hiện mình một cách mạnh mẽ
Chương 3:Buổi nhạc hội của Ebina Hina quả nhiên là thối nát 2
Chương 4: Đột nhiên Yukinoshita Haruno bất ngờ tập kích
Chương 5: Shiromeguri Meguri dịu dàng dẫn dắt mọi người
Chương 6: Yuigahama hiểu chuyện một cách bất thường
Chương 7: Rõ ràng là hiện giờ trường trung học phổ thông Sobu đang có một lễ hội tuyệt vời nhất
Chương 8: Người Yukinoshita Yukino luôn dõi theo đang ở phía trước
Chương 9: Và rồi tấm màn nhung trên từng sân khấu đang dần khép lại
Chương 10: Cuối cùng thì hai người cũng tìm ra được câu trả lời đúng
Trích dẫn:
Sau khi lấy lại tinh thần, tôi đứng dậy.
Khi tôi định rời khỏi phòng hội nghị thì Yukinoshita đã đứng trước cánh cửa.
“Vậy có sao không?”
“Là sao?”
Tôi hỏi lại nhưng Yukinoshita không trả lời.
“Chỉ là tôi nghĩ rằng nên hóa giải hiểu lầm thì hơn thôi.”
“Hiểu lầm làm sao mà hóa giải được. Nếu thế thì nó đã không còn là vấn đề nữa rồi. Không còn gì để mà hóa giải đâu.”
Dù đây là đáp án chính xác hay không thì nó cũng là câu trả lời cuối cùng của tôi. Chúng ta không thể lấy lại được sự thất bại của mình, cũng như không thể xóa được ấn tượng mà mình đã tạo nên cho người khác.
Yukinoshita khẽ nheo mắt lại nhìn tôi.
“Mấy việc cỏn con thì lúc nào cũng cãi lại, còn những lúc quan trọng thì lại không. Như thế là hơi hèn đấy. Đối phương cũng không thể cãi lại được mà.”
“Cãi lại thì có ý nghĩa gì đâu. Việc càng quan trọng thì con người càng tự ý quyết định mà.”
“... Cũng phải. Có thể là như thế. Đúng là chẳng có ý nghĩa gì.”
Yukinoshita nói như thể cậu ta đang tự ngẫm về bản thân mình.
Lời nói đã phát ra thì không thể rút về. Nước đổ ra không thể lấy lại. Trứng vỡ rồi sẽ không liền vỏ.Toàn bộ ngựa và binh sĩ của nhà vua sẽ không bao giờ có thể rút lui.
Dù có lý luận như thế nào thì ấn tượng xấu chẳng thể nào bị xóa bỏ được.
Mặc dù điều ngược lại thì lại rất đơn giản. Chỉ một lời nói của ai đó cũng làm cho một người trở thành kẻ xấu. Chỉ một hành động cũng khiến cho người đó trở thành kẻ xấu.
Chính vì vậy, không việc gì phải cãi lại. Ngay cả hành động này cũng khiến cho ta trở thành kẻ xấu mà thôi.
Yukinoshita đứng dậy khó nhọc như đang tự ôm lấy mình. Tuy vậy, cậu ta lại không hề dựa vào tường. Vẫn như thường lệ, cậu ta chỉnh lại tư thế rồi chầm chậm ngẩng đầu lên.
“... Có lẽ phải hỏi lại một lần nữa thôi.”
Đôi mắt ấy thật đẹp, giống như một ngôi sao đang tỏa sáng rỡ với một ý chí mạnh mẽ, thẳng thắn có khả năng xua đi bất kỳ định kiến thù địch nào.
Tôi có cảm giác rằng đôi mắt ấy như đang muốn nói rằng “tôi sẽ không cãi lại đâu. Thế nên hãy nhìn tôi đi”.
Ánh mắt nghiêm nghị ấy dần chuyển thành một thứ gì đó thật ấm áp.
“Quan trọng nhất là vừa rồi cậu làm cái gì vậy?”
“Gì là gì?”
“Cái slogan không thể cứu vãn nổi đó. Nghe chẳng đâu ra đâu cả.”
“Còn hơn cậu...”
Nghe tôi nói, Yukinoshita thở dài một tiếng.
“Cậu vẫn khó chịu như ngày nào...”
“Con người đâu thể dễ dàng thay đổi vậy.”
“Nhất là với những người quái đản như cậu đó.”
“Ê, thừa lời rồi đấy.”
Yukinoshita khúc khích cười.
“Nhìn vào cậu khiến cho người ta cảm thấy rằng cố gắng để thay đổi bản thân mình là một việc thật ngu ngốc.”
Chưa nói xong thì Yukinoshita đã quay lưng lại. Cậu ta bước nửa bước tới bàn, cầm cặp lên và chỉ tay ra ngoài. Có vẻ như tôi đang bị đuổi.
Sau khi hai chúng tôi bước ra ngoài, cậu ta khóa cửa lại.
“Vậy nhé. Tôi đi trả chìa khóa đã.”
“Ừ, chào nhé.”
“Ừ, tạm biệt.”
Sau khi chào nhau, Yukinoshita đưa tay lên trán tỏ vẻ hơi do dự. Sau đó, cậu ta nói thêm vào.
“... Hẹn mai gặp lại.”
Cậu ta rụt rè đưa cánh tay vừa rồi xuống ngực. Chắc do không biết nên mở hẳn ra hay nắm lại nên cậu ta khẽ vẫy tay với tôi bằng bàn tay nửa nắm nửa mở ấy.
“... Hẹn mai gặp lại.”
Cả hai quay lưng lại và bắt đầu bước đi.
Sau vài bước, cảm giác muốn quay lại dâng trào trong tôi, thế nhưng tôi không hề có cảm nhận rằng cậu ta đã bước. Nếu vậy thì tôi cũng không cần quay lại đâu đúng không? Liệu chúng tôi có thể không quay lại không?
Liệu tôi có thể hỏi lại một lần nữa được không?
Trong cuộc sống này, chúng ta không thể quay đầu lại được.
Những câu trả lời sai lầm vẫn sẽ còn đó.
Nếu như không chấp nhận việc ấy thì chỉ còn cách đưa ra câu trả lời mới thôi.
Chính vì thế, tôi sẽ hỏi lại một lần nữa.
Để biết được câu trả lời chính xác.
(Còn nữa)