Ẩn Tàng Thư Dantalian - Tập 3
Dalian đang làm loạn lên, nổi cáu chửi bới loạn xạ. Cô bé vừa đọc xong hai tập bộ tiểu thuyết nổi tiếng đất kinh kì, nhưng tập ba cuối cùng chưa kịp xuất bản thì tác giả Lenny Lents đã mất từ nửa năm trước. Nhưng mà, Lents lại gửi đến cho tử tước Wesley Disward một lá thư cầu cứu! “Mong ngài hãy cứu vớt, chúng tôi đang bị giam cầm trong một cuốn sách”. Lá thư mới được gửi đi chỉ vài ngày trước thôi. Dalian đòi đến địa chỉ trên thư, để yêu cầu kẻ đó viết nốt tập cuối…
Sự sống luôn tuân theo một chu kỳ, một vòng lặp bất tận được tạo nên từ 3 khái niệm sinh – dưỡng – tử. Những tri thức trong nhân gian được ghi chép lại trong những cuốn sách cũng không nằm ngoài quy luật. Ẩn tàng thư Dantalian – nơi lưu trữ và phong ấn 900.666 cuốn ảo thư. Ẩn tàng thư Raziel – tìm kiếm và tái tạo những bí mật của đất trời – sản sinh ra những cuốn ảo thư mới để khôi phục Bách khoa toàn thư của Đại thiên sứ Raziel. Quan đốt sách lại là người chuyên đi tiêu hủy những cuốn ảo thư mang quyền năng đe dọa đến cuộc sống yên bình của nhân gian. Vòng lặp bất tận ấy lần này kéo Dalian và Huey vào cuộc đụng độ với quan đốt sách Hal Kamhout và ngân độc cơ Flamberge.
Trận đấu vừa mới bắt đầu thì cả hai nhóm phải chợt dừng lại, bởi tiếng la thất thanh đến từ hướng nhà ga. Những xác sống – những thân xác đã bị cướp mất linh hồn chỉ còn lại thể phách, đang tấn công mọi người tại nhà ga. Một kế hoạch điên rồ biến toàn bộ dân kinh thành trở thành xác sống và tấn công Hội nghị phục hồi của những nước thắng trận trong trận đại chiến đầu tiên đang diễn ra tại kinh thành.
Thời gian gấp rút, liệu Hắc độc cơ và kiện thủ cùng Quan đốt sách và ngân độc cơ có thể vượt qua ngoài vòng lặp tranh đấu, mà cùng hợp tác để giải quyết hiểm họa trước mắt?
Tập ba với những cuộc phiêu của cô thiếu nữ và chàng kiện thủ, đối đầu với những cuồng vọng của con người xoay quanh những cuốn sách ác ma với sức mạnh phi thường bắt đầu.
Thaihabooks trân trọng giới thiệu!
Về tác giả:
Mikumo Gakuto
Sinh ra ở tỉnh Oita, sinh sống tại thành phố Yokohama. Chủ yếu viết tiểu thuyết. Về tác phẩm gần đây có thể nhắc đến Asura Crying tiểu thuyết dài kỳ thuộc Dengeki bunko.
Minh họa bìa
G-Yusuke
Bố cục sách:
Chương 1: Cuốn sách đổi hồn
Chương 2: Cuốn sách lãng quên
Chương 3: Cuốn sách hoàng hôn
Chương đặc biệt 1: Cuốn sách say ngủ
Chương 4: Con gái của ma thuật sư
Chương đặc biệt 2: Thế giới của người đẹp
Chương 5: Cuốn sách chuộc tội
Trích dẫn:
Trong lúc đợi bánh mì nướng mới, cô thiếu nữ váy đen nhấp một ngụm hồng trà.
“Tiếp đến, chúng ta sẽ ra đường cái rồi đi kiếm donut ở quán này ăn đi.”
Cô bé đó lại chỉ vào một cái tên quán ăn in trên cuốn sách, hớn hở tuyên bố. Cuốn sách cô đang mở sẵn đấy là một cuốn hướng dẫn du lịch. Nó có phần riêng liệt kê những quán ăn hay quán cà phê được đánh giá cao trong Kinh thành. Huey che mắt lại với vẻ bàng hoàng.
“Lại ăn nữa sao?”
“Cũng lâu rồi chưa ghé lại Kinh thành. Nếu không nắm được tất cả những hàng quán đứng đầu trong danh sách này, thì ta cũng không hiểu cần tới nơi này để làm gì.”
Dalian nói như thể chuyện đương nhiên. Huey híp mắt nhìn cô bé.
“Chúng ta đâu có tới đây để lượn lờ quán xá. Không phải là nên tìm kiếm kẻ giữ cuốn Ảo thư có thể tạo ra zombie sao?”
Biểu cảm trên gương mặt cô bé vận đồ đen thoáng tan biến. Gương mặt đẹp như đồ giả đó dõi nhìn xa xăm.
“… Zombie là sự trừng phạt.”
Cuối cùng, cô bé nhấm nhẳn nói vậy.
“Trừng phạt?”
Huey khẽ nhíu mày.
“Yes. Trong những cộng đồng người khép kín ở các làng quê, đây là một dạng hình phạt dành cho những kẻ gây ra tội lỗi. Họ sẽ dùng thuốc độc hoặc ma dược để đánh cướp đi năng lực suy nghĩ hay cảm xúc của người vẫn còn đang sống, tận dụng họ làm nguồn lao động rẻ mạt. Trong hai phần hồn phách thì hồn đã bị cướp đi, chỉ còn lại vỏ xác phàm. Tình trạng đó chính là zombie.”
“Hình phạt cướp đi linh hồn kẻ phạm tội… Vừa như hình phạt tử hình, lại như tù ngục giam cầm sao.”
Huey thở dài. Dalian nhẹ gật gù.
“Ta có nghe đồn đại về sự tồn tại của một cuốn Ảo thư mang tên Cuốn sách chuộc tội. Nó sẽ đánh cắp linh hồn của người đọc, biến bọn họ thành zombie… Một dạng hình phạt được tạo nên từ một số thuật bí chú của dị giáo.”
“Nhưng mà, tên hung thủ tấn công vào đại sứ quán đâu có dùng cuốn Ảo thư đó để trừng phạt kẻ phạm tội?”
“Yes. Vậy nên hung thủ mới cần phải tập luyện.”
Những lời nói của cô bé áo đen khiến Huey nghiêng đầu thắc mắc.
“Tập luyện? Ý cô là kẻ kia muốn kiểm tra chắc chắn những xác sống mình tạo ra có thể dùng để khủng bố hay không ấy hả?”
“No. Nếu chỉ có vậy thì đâu cần phải tập luyện ở giữa kinh thành đang được canh giữ nghiêm ngặt đến thế này. Chắc hẳn phải có lý do nào khác. Một lý do nào đó khiến chúng bắt buộc phải thử nghiệm tại kinh thành.”
“Lý do khiến chúng bắt buộc phải thử nghiệm tại kinh thành à…”
Huey suy nghĩ mông lung, ánh mắt liếc ra ngoài đường. Họ đang ở một khu phố chợ cũ trong kinh thành. Buổi chiều ngày Sabbath nên khá đông khách tới mua sắm và người qua lại.
Một số có vẻ cũng giống như hai người Huey, họ đi từ vùng ven vào trong nội thành sắm sửa. Một vài kẻ khác mặc đồng phục sọc đỏ thẫm chắc là nhóm cổ vũ bóng đá. Một buổi chiều yên ả nơi kinh thành, không chút dấu hiệu khác biệt nào với mọi khi.
Nhưng trong khu trung tâm hiện đang mở hội nghị quốc tế của nguyên thủ các nước châu Âu.
Vậy nên, đó có thể là chiêu trò chuẩn bị của lũ khủng bố, nhằm vào những vị cộm cán tham dự sự kiện lần này.
Dùng Ảo thư để tạo ra xác sống và dùng những cái xác sống đó để khủng bố. Chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa là mặt trời lặn hẳn, những cái xác sống có thể hoạt động rồi. Còn rất ít thời gian để tìm ra kẻ nắm giữ cuốn Ảo thư đó.
“Tiện đây, Dalian.”
Huey vẫn chống cằm thư thả, rồi nói.
“Gì cơ? Ta đang bận lắm.”
Vừa nhai nhồm nhoàm cái bánh nướng mới được mang ra cho mình, Dalian buông ra câu vô cảm đó. Nhưng Huey chẳng thèm chấp, miệng vẫn tiếp lời.
“Hai người vẫn nhìn chăm chăm về phía này từ góc ngã tư kia, có phải là người quen của cô không?”
“… Ơ?”
Mấy lời bất ngờ của Huey khiến Dalian vừa nhai bánh mì vừa quay phắt lại.
Tiếng động cơ ầm ầm vang rền khắp con đường phát ra từ một cái mô tô phân phối lớn.
Một người đàn ông cao lớn chạy chiếc mô tô gắn thùng phụ kiểu quân dụng, tăng tốc hùng hổ lao thẳng về quán cà phê ngoài trời nơi hai người Huey đang ngồi.
Không có vẻ gì là động cơ mất lái. Ánh nhìn của tay lái xe không chút bối rối, chọc thẳng vào hai người họ.
Tên đó chắc chắn là nhằm vào hai người rồi. Định đâm thẳng vào bọn họ chăng.
“Ta tìm ra ngươi rồi, Độc Cơ!”
Người đàn ông đó thấp giọng gầm lên. Chiếc xe lao lên vỉa hè nhưng vẫn không hề giảm tốc độ, hất đổ sạch dãy bàn cà phê trong khi không ngừng tăng tốc. Hướng thẳng về phía Dalian.
Tay phải cầm sách, tay trái lại là tách trà, cô thiếu nữ áo đen không thể di chuyển. Nhưng ngay trước khi cái xe kia đâm sầm vào người, Dalian đã biến mất.
Huey ôm bổng cô bé lên, rồi lao ra ngoài đường.
“Chậc.”
Tay lái xe kia vẫn chẳng biểu lộ cảm xúc gì, chắt lưỡi. Bánh xe sau vẫn đang xoay tít, chiếc xe quay vòng tại chỗ. Sau khi quay nửa vòng đánh văng cái bàn cà phê, con xe mới chịu dừng lại.
Mấy chiếc bánh nướng văng hết khỏi đĩa, Dalian thấy vậy liền kêu lên thống thiết.
Cô gái mặc trang phục trói thân ngồi trong thùng xe, mái tóc bạch kim rối tung nhưng vẫn hô lên vui vẻ.
“Đừng chống cự vô ích, Độc Cơ!”
Kẻ cầm lái nhảy xuống khỏi xe. Rút từ cạnh xe ra một cây trượng dài, anh ta vào thế thủ rồi cảnh cáo Dalian. Khi nhận ra bộ trang phục trên người anh ta, Dalian cũng mở tròn đôi mắt. Cô bé vẫn bám gáy Huey như một con mèo nhỏ trong khi khẽ thốt lên.
“Quan đốt sách!?”
“… Quan đốt sách?”
Huey lẩm bẩm với vẻ nghi ngờ. Người đàn ông cầm cây trượng dài kia đăm đăm nhìn Huey.
“Đừng có xía mũi vào, Kiện thủ. Tên chó hoang đáng thương bị lừa phục vụ đám hình nhân.”
Huey bị gọi là “chó hoang” chỉ biết thở dài với vẻ đã quen cam chịu.
“Mới chạm mặt nhau, anh liền gọi người khác là chó ngay được. Người quen của cô có khác nhỉ, Dalian.”
Dalian nhăn mặt khó chịu.
“Kẻ đó không phải là người quen của ta. Hắn chỉ là một kẻ không có năng lực gì ngoài việc đốt sách, là loài sinh vật chuyên đem lại phiền hà. Độ ngu ngốc cũng ngang với loài côn trùng thích lao đầu vào lửa.”
“Côn trùng… He he, ngươi bị chửi cho kìa, Hal.”
Cô gái mặc đồ trói mau miệng chen lời, khoan khoái nhìn Dalian rồi vỗ tay. Quan đốt sách lạnh lẽo liếc xéo cô ta, rồi buông lời đe nẹt.
“Cô hãy im miệng đi, Flam.”
Nhưng cô gái kia vẫn không ngưng lời.
“Vậy ngươi tính làm gì? Tranh luận không được thì lao lại đánh người ta hả. Đấu võ mồm không thắng nổi Độc Cơ, liền tính thượng cẳng chân hạ cẳng tay? Thích giống đám vượn núi đánh nhau tìm vượn thủ lĩnh á hả?”
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa, đồ rác rưởi.”
Tự nhiên Hal và Flam lại lao vào một cuộc tranh cãi vô ích.
Huey quan sát hai người bọn họ với chút vẻ hào hứng.
“Cô bé kia… toàn thân có tới chín ổ khóa. Chẳng lẽ cũng là Độc Cơ giống cô sao, Dalian?”
Giọng nói đâu đó mang vẻ vô tư. Dalian vẫn không nói năng chi, tiếp tục nhai tiếp cái bánh nướng. Bản thân chắc cũng đang không xác định nổi cảm xúc của chính mình.
Thế rồi Dalian mở miệng ra như tính nói điều gì.
“Hự.”
Huey đột ngột đẩy Dalian sang bên để chắn phía trước.
Quan đốt sách chìa cây trượng dài ra nhắm thẳng về phía hai người bọn họ. Hai thân thể lao vào nhau trong thế giằng co, như cơn nhiệt mặt trời run lên trong một thoáng. Thế rồi, kẻ loạng choạng lùi bước lại là Huey.
“Huey!”
Dalian biến sắc, kêu lên thất thanh. Cô bé chưa bao giờ buông ra giọng điệu nào như vậy, gần như là lo sợ.
Huey lặng lẽ quẹt môi. Mu bàn tay anh vương lại một dấu máu mờ.
Hal vẫn giữ nguyên thế tấn không đổi. Vị Quan đốt sách mang vẻ mặt hung hiểm đang nhìn vào lòng bàn tay mình.
Con mồi đáng lẽ phải ngã ngất ra ở đó, giờ lại bình thản đứng dậy trước mặt. Gương mặt đó hiện lên sự kinh ngạc.
“Thế đánh hay đó. Vừa nãy… chắc là một chiêu võ phương Đông đúng không nhỉ?”
Vừa liếm bờ môi đã rách tước ra, Huey hỏi với giọng châm biếm.
Hal khẽ động đôi mày. Hắn nhìn ra chiêu thức của mình sao, rồi thì thầm như thể trầm trồ.
“Nhà ngươi, chẳng lẽ là lính chiến?”
Huey bật cười, lắc đầu.
“Không có chuyện đó. Tôi chỉ là một phi công. Tôi không chuyên trách mấy vụ giao tranh. Mong anh hãy nương tay giùm.”
Hal nặng nề gật đầu.
“Ra vậy… Ánh mắt nhà ngươi có vẻ cũng có đạo nghĩa. Nhưng mà, lần tới hãy đứng ngoài đi.”
“Xin lỗi nhé, không có lần tới đâu. Tôi chẳng thích đứng yên để bị ăn đòn.”
Huey giơ tay phải lên với nụ cười méo xẹo.
Hal nhìn thấy thứ đó liền cắn môi.
Chẳng rõ từ lúc nào trong tay Huey đã nắm sẵn một khẩu súng. Đó là một khẩu súng lục xoay nòng quân dụng tầm trung.
“Có thể cho tôi hỏi một câu không, Quan đốt sách. Sao anh lại phải tấn công chúng tôi?”
Huey đặt câu hỏi bằng giọng điềm tĩnh. Hal hỉnh mũi như thể muốn nói, hỏi gì nhạt nhẽo vậy.
“Ảo thư lưu trữ tri thức bị cấm không được phép tồn tại trên thế gian này. Kể cả Độc cơ và Kiện thủ bảo vệ những cuốn Ảo thư đó cũng vậy. Để thiêu hủy hết chúng đi, Quan đốt sách mới tồn tại.”
(Còn nữa)