Bằng thứ lý luận vô lý của vô lý, Kouhei đã nguỵ tạo thân phận “bạn thuở nhỏ” cho đồng phạm Ayano và thành công vượt qua cơn khủng hoảng. Mối quan hệ với nhóm bạn bè cũng đang tiến triển thuận lợi.
Cứ đà này, chẳng mấy chốc rom-com sẽ biến thành đời thực! Giờ thì đã đến lúc bắt tay vào hành động để hiện thực hoá --- Ôi không, cái lớp này chẳng phù hợp với rom-com gì cả!! Để biến lớp 10-4 thành “lớp học phù hợp cho rom-com”, Kouhei cần đến sự hợp tác của các Nhân vật phụ.
Hết trò chuyện với nhóm otaku vào giờ ăn trưa, lại đến đấu bóng chuyền trong thời gian tự do, rồi cả hoạt động dọn rác tại địa phương nữa, cậu đã tận dụng rất nhiều sự kiện “khó đỡ” để mang mọi người đến gần nhau hơn. Bầu không khí trong lớp đang dần trở nên sôi nổi… Ai ngờ, Katsunuma Ayumi lại từ đâu nhảy ra phá rối…?
Tập 2 của dự án hiện thực hoá rom-com ngoài đời thực đã trở lại.
Mục lục:
Chương mở đầu: Ai bảo rom-com sẽ phải bắt đầu ngay từ tập hai?
Chương I: Ai bảo không thể biến thông tin về bầu không khí lớp học thành số liệu?
Chuyện hậu trường: Hiểu lầm
Chương II: Ai bảo Nhân vật phụ không hề quan trọng?
Chuyện hậu trường: Hiểu lầm II
Chương III: Ai bảo tất cả những dấu hiệu đầy ẩn ý kia chắc chắn đều là sự thật?
Ngoại truyện: Trăm trận trăm bại
Chương IV: Ai bảo tranh đoạt địa vị mới là tình tiết kinh điển của rom-com?
Chương V: Ai bảo kẻ thua cuộc không thể tạo ra rom-com?
Chuyện hậu trường: Hình tượng đặc biệt
Chương kết: Ai bảo đến tập hai là phải theo mạch truyện, không được phép thay đổi 180 độ?
Ngoại truyện: Nếu còn có thể thua là vẫn chưa hoàn toàn bại
???: Trong câu chuyện rom-com tuyệt đối không cho phép rom-com xảy ra
Lời tác giả
Thông tin tác giả:
So Hajikano:
Đang ở độ tuổi bắt đầu có hứng thú với xe RV (Recreational vehicle). Tại sao á? Tại khi vi vu trên con xe ấy, dù có đi đâu thì với tôi đó cũng là trại sáng tác!... Không phải sao?
Minh hoạ bìa: Kuro Shiina
Vui, buồn, mừng, giận, tất cả đều có trong Ai dám bảo rom-com không có ngoài đời thực? tập 2. Cá nhân tôi cho rằng đây là tập truyện chứa đựng rất nhiều cảnh ấn tượng! Hy vọng mọi người sẽ hào hứng thưởng thức!
Trích đoạn sách:
“A, này, Uenohara!”
Vào buổi sáng một ngày Chủ nhật nọ, dưới bầu trời trong xanh nắng đẹp hiếm hoi của mùa mưa chớm hè, tôi đỗ xe trong bãi để xe đạp, vội vã chạy đến trước tấm biển có ghi “Thư viện Thành phố Kyougoku” – nơi “người bạn thời thơ ấu” Uenohara Ayano đang đứng chờ.
Trông thấy tôi xuất hiện, cậu ta liền cất chiếc điện thoại thông minh trên tay vào trong túi rồi quay về phía tôi.
“Xin lỗi, đường đông quá nên tôi đến muộn. Cậu đợi lâu chưa?”
“Không, cũng chưa lâu đến thế.”
Đối phương trả lời với khuôn mặt chẳng chút cảm xúc, nhẹ nhàng hất những lọn tóc vương trên vai ra sau lưng.
Dù cậu ta nói như thế nhưng tôi chắc chắn rằng Uenohara đã đến đây từ 15 phút trước, bởi vì đi bằng xe bus mà muốn đến đúng hẹn thì lúc đó chỉ có mỗi một chuyến xe phù hợp thôi. Quả nhiên đúng là “tsundere[1]“ có khác.
“Chắc là nóng lắm phải không? Cậu đi vào trong trước cũng được mà… Đúng là lúc nào cũng nghiêm túc giữ đúng phép tắc nhỉ?”
“Vào trong rồi cậu lại phải đi tìm thì phiền lắm. Đứng ở đây không phải chắc chắn sẽ nhìn thấy luôn hay sao?”
Cậu ta đáp lại bằng giọng chẳng có một xíu cảm xúc nào, như thể chỉ không muốn lãng phí thời gian một cách vô ích. Vâng vâng, mời cậu tiếp tục ra vẻ tsundere đi ạ~
Một làn gió đột ngột thổi qua, làm cho mái tóc của đối phương khẽ lay động. Uenohara mặc chiếc áo thun trắng đơn giản, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo hoodie mỏng, trên vai đeo chiếc túi tote khá to. Ở dưới là một chiếc quần ống rộng màu lam gợi người ta liên tưởng đến bầu trời trong xanh. Vừa nhìn đã thấy đây là loại trang phục dùng để đi ra ngoài chơi rồi.
“… Ừm. Tôi nghĩ là trông hợp lắm đấy.”
“Cậu có khen tôi thì cũng không nhận được cái gì đâu.”
“Tôi chỉ nói sự thật thôi. Cậu biết là khi khen ngợi thì lúc nào tôi cũng nghiêm túc cả mà?”
“Được rồi, biết rồi.”
Vừa cuộn cuộn những lọn tóc sau đầu, Uenohara vừa tùy ý phụ họa một câu. Cái đồ tsunde… (lược bỏ một phần từ-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đấy).
Tôi nhún vai với vẻ bó tay bất lực, rồi quay về phía tòa nhà lần nữa.
“Vậy thì vào trong thôi. Ta còn phải giữ chỗ trước nữa.”
“Nếu là chỗ ngồi thì tôi đã đặt trước một phòng riêng rồi. Ngồi ở chỗ đó chắc được chứ?”
Đôi mắt đang trông xuống của cậu ta chợt liếc nhìn tôi một cái.
“Ừm, thế hả… Chắc là cậu sẽ thấy thoải mái và bình tĩnh hơn nếu không bị ai trông thấy? Còn tôi thì dù ai trông thấy cũng chẳng sao hết.”
“Ngớ ngẩn. Đương nhiên là không thể để người khác trông thấy rồi.”
Uenohara lắc lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ. Đừng có ngượng ngùng chứ cái đồ t… (lược bỏ toàn bộ từ-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đấy).
“Rồi―― Vậy chúng ta đi thôi nào.”
“Ừm.”
―― Hôm nay là ngày mà thư viện nghỉ làm việc. Chúng tôi mặc trang phục thường ngày khác hẳn với mọi khi, bí mật hẹn gặp nhau mà không cho ai biết cả.
Chỉ có đúng hai người ở trong căn phòng bí mật――
“… Nào, hôm nay chúng ta cũng hãy hăng hái tiến hành chuẩn bị cho ‘Dự án hiện thực hóa rom-com’ thôi!”
“Đó, chưa gì cậu đã làm ầm hết cả lên rồi. Làm gì còn lựa chọn nào khác ngoài phòng riêng nữa đâu.”
◆
Thư viện Thành phố Kyougoku là một tòa nhà theo phong cách hiện đại nằm ở phía Đông của thành phố. Vào các ngày nghỉ, không chỉ có người dân thành phố mà còn có rất nhiều học sinh đến đây tự học.
Dù tôi nói là học sinh, nhưng không ai trong số đó là học sinh trường cấp Ba của tôi – trường trung học phổ thông Tây Kyougoku, hay gọi tắt là trường Tây Kyou. Vì thư viện thành phố nằm khá xa trường, mà ở trước nhà ga gần trường lại có một thư viện do tỉnh thành lập vừa mới xây dựng xong, vừa rộng lại vừa đẹp – thế nên học sinh trường chúng tôi thường đi đến chỗ đó chứ không phải nơi này.
Tỷ lệ bắt gặp người quen là rất thấp, thêm vào đó làm đơn xin là có thể mượn được phòng họp cỡ nhỏ có đầy đủ cả những trang thiết bị như máy chiếu, nên thỉnh thoảng tôi cũng sử dụng thư viện thành phố làm nơi tổ chức họp trong ngày nghỉ.
Nhân tiện thì còn một lý do quan trọng khác, đó chính là: ở đây có rất nhiều tài liệu cần thiết cho cuộc điều tra của chúng tôi ngày hôm nay.
“―― Rồi, nào. Đầu tiên, tôi đã mang tất cả mọi thứ tìm được đến đây rồi.”
Đóng cánh cửa đằng sau lưng lại, tôi đặt “bộp” tập sách quảng bá cho khu vực Thành phố Kyougoku đang kẹp dưới nách xuống bàn.
Sau đó, tôi chọn lấy một cuốn phù hợp và bắt đầu lật hết trang này đến trang khác.
“Ở chỗ nào trong đây ấy nhỉ… À, thấy rồi. Chính là cái này.”
Tôi mở đến trang có liên quan, đưa cho kẻ nghiện đồ ngọt Uenohara xem. Chưa làm gì mà cậu ta đã bắt đầu nhón lấy bánh kẹo để ăn rồi.
“… ‘Báo cáo về hoạt động dọn rác ở quận Nishiji’?”
“Đúng thế. Hôm nay chúng ta sẽ tổng hợp các dữ liệu về thành tích thực tế của hoạt động này.”
Uenohara vừa uống một ngụm sữa bò vị dâu tây trong túi vừa gật đầu “ừ” một tiếng.
“Đại khái là tôi đã hiểu rồi. Chúng ta điều tra dữ liệu để sử dụng cho ‘Hoạt động tình nguyện dọn rác tại địa phương’ tiếp theo đây chứ gì?”
“Ồ, quả nhiên là vị đồng phạm tuyệt vời của tôi. Cậu đã nắm rõ được đâu là sự kiện quan trọng trong rom-com rồi đấy.”
“Dù tôi hoàn toàn chẳng hiểu quan trọng ở chỗ nào, nhưng sự kiện gần đây nhất thì cũng chỉ có mỗi mình nó thôi mà.”
―― Sự kiện có quy mô toàn trường được tổ chức vào cuối tháng Sáu hàng năm…
Đó chính là “Hoạt động tình nguyện dọn rác tại địa phương”.
Đúng như tên gọi của nó, đây là sự kiện mà mọi người sẽ cùng nhau đóng góp cho khu vực bằng cách thu nhặt rác thải ở xung quanh trường Tây Kyou. Đây là một hoạt động thường niên mà tất cả học sinh toàn trường đều phải tham gia, tiến hành trong khoảng thời gian toàn bộ buổi chiều của một ngày trong tuần.
“Thực ra thì tôi hơi băn khoăn, có cần phải cắt giảm cả giờ học cho chuyện này không? Với cả, lại còn đang trong mùa mưa nữa chứ.”
“Thì chỉ có lúc đấy mới trống lịch học mà. Hơn nữa, dù ngoài mặt bảo rằng đây là hoạt động cống hiến cho khu vực, nhưng kỳ thực họ đang cố gắng vỗ về xoa dịu những người dân sống ở xung quanh thôi. Tại vì trường học thường gây ra nhiều chuyện phiền hà cho dân địa phương lắm, như kiểu các câu lạc bộ làm ồn này, hoặc là hạn chế giao thông trong mùa lễ hội trường chẳng hạn. Thế nên dù có mưa hay rác bẩn gì gì đi nữa thì cũng phải ráng mà chịu đựng thôi.”
“Tôi nghĩ rác bẩn cũng không ‘bẩn’ bằng mấy lý do ẩn đằng sau mà cậu vừa nói đâu.”
“Để Tây Kyou có thể trở thành một ngôi trường lễ hội như hiện nay, có lẽ đã thường xuyên xảy ra rất nhiều những hoạt động kiểu như vậy rồi. Nếu không chuẩn bị từ những bước nền tảng, không lôi kéo dư luận xã hội để xây dựng một lực lượng người ủng hộ thì không thể tạo nên rom-com được đâu.”
“Càng ngày tôi càng không hiểu nổi rốt cuộc rom-com là cái gì rồi đấy…”
Uenohara đặt tay lên trán và thở một hơi thật dài.
Như vậy là cậu vẫn chưa đủ cống hiến rồi! Thật tình, còn phải học hỏi thêm nhiều lắm! Nhanh nhanh đọc mấy quyển Light Novel mà tôi đã giới thiệu cho cậu đi.
“Nhưng mà công việc cụ thể chúng ta phải làm thì không thay đổi gì cả, vẫn là đi nhặt rác đúng không? Chuyện đó thì có liên quan gì đến ‘Dự án’ cơ chứ?”
Uenohara vừa hỏi vừa nhanh chóng bỏ một chiếc bánh monaka[2] cỡ nhỏ vào trong miệng. Vẫn như mọi khi, tốc độ tiêu thụ đồ ngọt của cậu ta kinh khủng thật đấy, đó đã là cái bánh thứ mấy rồi không biết. Thật may là tôi đã chuẩn bị trước một gói bánh kẹo hỗn hợp cỡ đại siêu tiết kiệm.
“Nếu chỉ là hoạt động dọn rác bình thường thì đúng là không liên quan gì, nhưng ở Tây Kyou thì mọi chuyện lại hơi khác biệt một chút. Hội học sinh là bên tổ chức sự kiện này. Theo như ý tưởng của họ, đây sẽ trở thành một cuộc thi đấu giữa các lớp, thắng bại được quyết định bằng số lượng rác thu nhặt được.”
Chắc hẳn nên nói rằng sự kiện này cũng tương tự như một kiểu lễ hội trường vậy. Cứ mỗi lần tổ chức hoạt động nào, trường của chúng tôi đều có thói quen bổ sung thêm một vài yếu tố khuấy động không khí. “Hoạt động tình nguyện dọn rác tại địa phương” lần này cũng là một trong những sự kiện tương tự.
“Trước ngày tổ chức, mỗi lớp sẽ bày tỏ nguyện vọng về khu vực mình mong muốn phụ trách, sau đó thi đấu với nhau trong một khoảng thời gian nhất định xem mỗi lớp thu thập bao nhiêu rác. Lớp đạt thứ hạng cao sẽ nhận được giải thưởng nho nhỏ gì đó tương tự như ở vòng loại của đại hội thể thao hay lễ hội trường vậy. Mỗi năm mọi người tham gia cái này đều có vẻ khá hào hứng.”
Hội học sinh làm vậy có lẽ là bởi cả học kì 1 không có sự kiện nào thi đấu giữa các lớp như thế này cả. Hoạt động nhặt rác vừa hay được tổ chức vào đúng dịp học sinh đang muốn thư giãn một chút.
“Với cả, những dịp như lễ hội trường hay đại hội thể thao thì không cần bàn cãi gì nữa, đều là những sự kiện quan trọng trong rom-com rồi. Hoạt động nhặt rác lần này có tính chất tương tự và còn xảy ra trước nữa, thế nên ta nhất định phải tận dụng nó thật tốt như một lần thử sức.”
“Hừm… Thế nói tóm lại là cậu muốn sử dụng nó như một buổi luyện tập trước khi tham gia các sự kiện chính thức phải không?”
“Đúng đúng.”
Tôi gật đầu, trong đầu nảy ra vô số ý tưởng cho sự kiện lần này.
“Trong quá trình cả lớp đoàn kết một lòng, cùng nhau chiến đấu để giành thắng lợi, tình bạn với ‘Nhân vật Bạn thân’ sẽ được bồi đắp nuôi dưỡng, còn quan hệ với ‘Nhân vật Nữ chính’ sẽ nhanh chóng tiến triển! Đây chẳng phải chính là tình tiết kinh điển trong rom-com hay sao?”
“Dù nói vậy nhưng tôi không nghĩ là đi nhặt rác sẽ có tác dụng to lớn đến vậy đâu.”
“Không chỉ thế, có thể ‘Nhân vật Nữ chính (Kiyosato)’ sẽ vướng phải một thứ rác gì đó rồi trượt chân ngã, tôi sẽ cố bảo vệ đối phương và vô tình được ôm cô ấy vào lòng. Thậm chí còn có khả năng khả năng cô ấy ngã vào vũng nước, áo chẳng may bị ướt đến mức trở nên trong suốt nữa chứ!”
“Làm gì có mấy có chuyện đó! Còn nữa, mấy suy nghĩ kiểu đó là tồi tệ nhất đấy.”
“Hừm, nhưng mấy tình tiết rom-com theo kiểu ‘phát hiện ra một kẻ đeo bám nào đó theo đuôi nữ chính là ngôi sao nổi tiếng rồi đánh cho hắn bầm dập’ làm sao có thể xảy ra ở đây được chứ…”
“Ồ, không phải chỉ cần Kouhei xuất hiện là tình tiết đó có khả năng thành sự thực rồi à?”
“Vai trò của ‘Nhân vật chính’ có phải là làm kẻ đeo bám đâu cơ chứ?!”
Với lại tôi đã nói với cậu rồi, tôi chỉ điều tra trong đúng phạm vi pháp luật cho phép thôi!
Dù thấy bực hết cả mình trước khuôn mặt thờ ơ uống nước quả của Uenohara, nhưng tôi đã lấy lại bình tĩnh – bởi đây là chuyện thường như cơm bữa rồi. Tôi đã quá quen với cách đối thoại này của cậu ta.
“Khụ khụ. Như vậy, cách tốt nhất để làm cho cuộc thi đấu này trở nên hào hứng hết mức có thể chính là khiến các bên phải cạnh tranh với nhau để giành chiến thắng. Trong sự kiện lần này, nhân tố quyết định chính là số lượng rác thải―― Nói cách khác, chuyện thắng hay thua chủ yếu phụ thuộc vào việc ta có thể giành được khu vực có nhiều rác thải xả ra hay không.”
Có thể thấy rõ sự khác nhau giữa lượng rác ở một khu vực bao gồm các công trình kiến trúc luôn được dọn dẹp cẩn thận và sạch sẽ như bảo tàng mỹ thuật chẳng hạn, với lượng rác ở một khu vực có nhiều không gian công cộng được phép sử dụng tự do như công viên, ven sông… Đương nhiên, nếu được tự do lựa chọn thì ai cũng nhắm đến khu vực thứ hai cả.
Nhân tiện thì theo như thành tích mọi năm, khu vực ven sông đúng là khu vực được nhiều người lựa chọn nhất và thường xuyên đem lại chiến thắng cho đội nào giành được. Trái ngược với nó, mảnh đất ở phía Tây bị coi là khu vực không tốt cũng chẳng xấu, không mấy ai quan tâm và toàn nhận sự đối xử như đồ thừa để lại.
“À, ra là vậy. Chính vì thế nên cậu mới muốn thu thập dữ liệu trước phải không?”
Uenohara nói, tay vỗ bộp bộp vào núi tài liệu quảng cáo của khu vực.
Đúng như kỳ vọng, cậu ta quả thật luôn luôn là một vị “đồng phạm” ưu tú. May là cậu ta hiểu nhanh như vậy, tôi đỡ phải tốn công giải thích lòng vòng.
“Thì bởi vì quảng cáo về hoạt động dọn rác của Hội đồng thành phố là những dữ liệu gần với thực tế nhất còn gì? Tham khảo số lượng rác thải được thu thập trên trang web chính thức của thành phố, tôi còn tính ra được số liệu cho thấy ‘lượng rác tiềm năng’ của từng nơi, để nghiên cứu xem khu vực nào là sự lựa chọn thích hợp nhất.”
“Ừm, về mặt phương pháp thì không có gì sai sót cả, chỉ là sự bài bản và nghiêm túc này làm tôi thấy ghê tởm quá.”
“Mấy lời mắng chửi của cậu vẫn chẳng có gì thay đổi nhỉ, đồ ‘tsundere’ chết tiệt…”
“Nhìn cái mặt vênh vang đúng kiểu ‘chỉ cần một từ thôi là cãi thắng được rồi’ của cậu khiến tôi bực mình thật đấy.”
Uenohara nhíu mày lại với vẻ cực kỳ ghét bỏ, tiếp tục hút sữa dâu tây mà cậu ta mua ở chỗ máy bán hàng tự động. Nhưng mà ăn đồ ngọt truyền thống cùng với sữa bò vị dâu tây á? Cậu nên cố gắng nghĩ ra một sự kết hợp nào hợp lý hơn đi…
“Vậy chúng ta bắt đầu nhé. Giờ tôi sẽ gửi cho cậu một bảng dữ liệu thiết kế sẵn, cậu chỉ cần dùng điện thoại nhập số liệu giúp tôi là được rồi.”
“Thế cũng được thôi… Nhưng vấn đề ở đây là lớp cậu có khả năng giành được quyền phụ trách khu vực mà cậu mong muốn hay không?”
“Hả? Ý cậu là có thể sẽ phải cạnh tranh với các lớp khác á?”
Vì sự kiện lần này hoạt động dựa trên cơ sở nguyện vọng của từng lớp nên đương nhiên chuyện bị trùng nguyện vọng là hoàn toàn có thể xảy ra. Trong trường hợp đó, thông thường ban tổ chức sẽ tiến hành rút thăm để quyết định xem ai được phụ trách khu vực tranh chấp, còn bên nào rút không trúng thì tiếp tục chuyển sang nguyện vọng thứ 2 và thứ 3.
“Thì tại ta không thể nào khống chế được kết quả rút thăm của hội học sinh mà… Tôi nghĩ là chúng ta chỉ có thể giải quyết bằng cách thu thập thông tin về nguyện vọng của các lớp khác từ trước, rồi cố gắng lựa chọn chỗ nào không bị trùng lặp.”
Cũng chính vì thế nên mới phải tiến hành điều tra cả lượng rác thải nữa. Nếu bỏ qua ấn tượng ban đầu về các khu vực và xem xét một cách khách quan dựa trên số liệu, có khả năng ta sẽ tìm ra được địa điểm có tiềm năng nhưng không mấy ai biết đến.
Sau một hồi im lặng chìm sâu vào suy nghĩ, Uenohara mới lên tiếng.
“So với điều đó thì có chuyện khiến tôi lo lắng hơn. Liệu có thể nhận được sự tán thành của mọi người trong lớp số 4 hay không? Vì đây là hoạt động theo đơn vị lớp, không phải cần có được một quyết định chung trước khi đưa ra nguyện vọng hay sao?”
“À… Đó cũng là vấn đề nhỉ?”
Tuy đấy cũng là nỗi lo chính đáng, nhưng mà…
“Dù thế nhưng đã có đến hơn nửa lớp chấp nhận phong cách làm việc của tôi rồi mà. Trong trường hợp tệ nhất thì chỉ cần biểu quyết lấy ý kiến đa số là được.”
Thông qua phản ứng của cả lớp trong “Sự kiện Biến Uenohara thành bạn thời thơ ấu”, cùng với kết quả của cuộc điều tra về ấn tượng của mọi người đối với tôi, dù ước tính một cách thận trọng đi chăng nữa thì vẫn sẽ có khoảng hơn nửa lớp đồng ý với ý kiến tôi đưa ra.
“… Ừm, vậy hả?”
Uenohara trả lời, khuôn mặt vẫn đầy lo âu.
Cậu vẫn còn vấn đề gì nữa sao… À, đúng rồi!
“Chắc là cậu đang băn khoăn về động thái của nhóm Katsunuma đúng không?”
Nhóm Katsunuma là một nhóm học sinh trong lớp tôi với nhân vật trung tâm là Katsunuma Ayumi – người có độ phù hợp rom-com chỉ đạt hạng E.
Tuy đã qua một khoảng thời gian khá dài kể từ khi nhập học, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa thể xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với những thành viên trong nhóm đó. Nói chung là thủ lĩnh tinh thần của nhóm – Katsunuma – chẳng hiểu sao lại ghét cay ghét đắng tôi. Chuyện đó đúng là quá mức phiền phức.
Nếu có thể thì tôi sẽ cố gắng hết sức để tránh chuyện đối đầu với cậu ta. Kể từ sau “Sự kiện” lần trước, tuy tôi chưa bị làm phiền hay bắt nạt gì cả nhưng sự thật không thể thay đổi vẫn là: nhân tố rủi ro còn đang tồn tại.
“Katsunuma à… Ừm. Không phải… à ừm, đó cũng có thể trở thành vấn đề nhỉ?”
Uenohara không hiểu sao lại phủ định chính ý kiến của mình, sau đó lại gật đầu và tự đính chính lần nữa.
H~ừm?
“Ừm, đúng là có khả năng là Katsunuma sẽ chống đối lại tôi, nên ta vẫn cần phải coi chừng nhóm đó.”
“Ừm…”
“Tuy vậy… Dù nhóm đó là phe phái có quy mô lớn nhất trong lớp nhưng toàn bộ cả nhóm cũng chỉ có khoảng 10 người mà thôi. Kể cả trong trường hợp toàn bộ nhóm đều đứng ra phản đối tôi thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu.”
Kỳ thực, cả lớp đồng sức đồng lòng sẽ là trường hợp tốt nhất, nhưng xét về mặt thực tế thì rất khó để thực hiện được điều đó trong giai đoạn hiện tại.
Uenohara vẫn cúi đầu không nói gì cả, đưa tay che miệng, ra chiều suy nghĩ lung lắm.
“―― Nói cho cùng thì phản ứng của họ với hoạt động tập thể như thế nào vẫn là một ẩn số. Chúng ta cũng chưa rõ nhóm đó có sức ảnh hưởng tới đâu. Nhưng tôi không nghĩ rằng phá hoại sự kiện lần này sẽ đem lại ích lợi cho bên nào cả…”
Uenohara lẩm bẩm không ngừng, cứ một lúc lại tiếp tục gật gật đầu.
À~ cậu ta đang trong trạng thái suy nghĩ nghiêm túc. Tuy tôi rất tò mò không biết đối phương đang suy nghĩ điều gì, nhưng dù có hỏi thì cậu ta cũng chỉ nói cho tôi biết kết luận mà thôi… Dù sao về cơ bản Uenohara cũng không nói gì sai cả nên tôi cũng yên tâm… Nh-nhưng hình như cậu ta đang lo lắng về chuyện gì đó thì phải… Tóm lại là cứ cẩn thận vẫn hơn.
“Tôi hiểu rồi. Dù thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn còn thời gian cho đến hạn phải nộp danh sách nguyện vọng, giờ tôi cứ thử đưa ra ý kiến trong tiết sinh hoạt tiếp theo và quan sát tình hình. Cậu thấy thế nào?”
“Ừm. Tôi nghĩ làm thế cũng được.”
Đối phương gật đầu thật mạnh, hoàn toàn đồng ý với tôi. Được rồi, như vậy là đã quyết định xong phương hướng hành động ở thời điểm hiện tại.
“Nếu như thế thì chúng ta bắt tay vào công việc thôi. Thời gian thuê phòng họp có hạn, vậy nên hãy làm nhanh lên nào.”
“À, trước đấy thì tôi phải đi ra cửa hàng tiện lợi mua thêm đồ ngọt bổ sung cái đã.”
“Trời! Đến cả gói cỡ đại siêu tiết kiệm cũng không chống lại nổi sức công phá của cậu nữa hả…!”
[1] "Tsundere" là một từ tiếng Nhật dùng để chỉ kiểu người có ngoại hình và tính cách trái ngược nhau, có thể là vẻ ngoài lạnh lùng, cộc lốc, ương ngạnh… nhưng nội tâm tốt bụng, ấm áp, giàu tình cảm, hay quan tâm đến người khác.
[2] Monaka là một loại đồ ngọt truyền thống Nhật Bản, bao gồm nhân đậu đỏ được kẹp giữa hai mảnh bánh gạo nếp nướng giòn.