Ngơ Đi Một Tí, Vui Lên Một Tí, Đời Rất Dễ Sống
Cuốn tạp văn hài hước gồm nhiều đoản văn ngắn được sắp xếp ngẫu hứng. Có thể bắt gặp trong cuốn sách một gia đình, một con phố, một thành phố thu nhỏ với những con người quen thuộc: những thị dân điển hình của thành phố. Nhưng có lẽ nhân vật nổi bật nhất vẫn là “me-xừ Long” – tác giả cuốn sách và gia đình nhỏ của me-xừ Long được nhìn qua lăng kính hài hước, thậm chí có thể nói là “bôi xấu” bản thân.
Tác giả biến mình thành một nhân vật mang tên me-xừ Long và tập trung tiêu điểm vào nhân vật đó. Bằng cách này, tác giả đưa những khuyết điểm của mình ra phóng đại lên như soi chiếu dưới kính hiển vi nhưng không hề gây phản cảm. Ngược lại trước lối tự trào đó, tất cả những phán xét, châm chọc, đánh giá (mà chúng ta vốn vẫn sợ khi người khác nhằm vào mình) phải dừng bước trước tiếng cười.
Tác giả kết hợp với lối nói khoa trương và nói ngược để mọi cảnh huống, nhân vật hiện lên sinh động, hài hước nhưng ẩn chứa những suy nghiệm với cái kết có khi là sự hẫng hụt của nhân vật me-xừ Long, có khi bất ngờ, có khi dở khóc dở cười.
Có những vấn đề xã hội tuy me-xừ Long không đề cập trực diện nhưng lại thể hiện rất rõ cách nhìn nhận, như chuyện dạy con sống thế nào, học hành thế nào, bảo vệ bản thân như thế nào… Đó không phải chỉ là chuyện của một gia đình mà còn là chuyện của giáo dục và xã hội.
Bằng tiếng cười, me-xừ Long “ngơ đi một tí” và cố gắng hóa giải những ác ý giữa con người trong đời sống đô thị chật hẹp. Người đọc đọc xong, cười xòa một cái, cũng là lúc ngẫm lại mình và quan sát, nhìn nhận xung quanh mình. “À, hóa ra là như thế.” Những chuyện dung tục, thói lố lăng, lợm cợm của đời sống mưu sinh qua tiếng cười hài hước cũng không bị phán xét hay chỉ trích. Me-xừ Long tiếp nhận nó như một cảnh huống đời sống, qua đó mỗi người sẽ học được một điều gì đó cho riêng mình. Nghệ thuật trào phúng giữa đời thường ấy thể hiện rất rõ cách nhìn bao dung với đời sống của của tác giả. Bởi không né tránh khuyết điểm của bản thân nên có thể bao dung với mình, bao dung với mình nên có thể bao dung với những người thân của mình, với những người xung quanh mình và hiểu họ hơn.
TRÍCH DẪN TỪ SÁCH
Lời nói đầu
“Nhiều người thường có thói quen đổ tại. Cái gì cũnglà tại người khác cả.
Đi xe đụng vào người khác thì “Tại anh/chị phanhgấp quá!” Say cả chấy bò lên máy bay, nôn lungtung thì “Tại tiếp viên bố trí ít túi nôn quá!” Thậmchí “Bác sĩ bảo cưới” thì cũng “Em bị con vợ em nóbẫy”... Suốt ngày mang tư tưởng nạn nhân thế bảosao chả mấy khi cảm thấy hạnh phúc.
Hãy như me-xừ Long Bé Nhỏ! Tất cả mọi chuyện xảy ra đều là TẠI MÌNH! Tại mình đã hiền khô dễ thươnglại còn đẹp và quyến rũ nên ông Trời ghen ghét bắt phải truân chuyên hi hi.”
“Nói gì thì nói, buổi sáng ra đường gặp một người lạ, thay vì lườm nguýt mà tặng nhau một nụ cười, một câu chào là cũng thấy phơi phới tươi vui hơn, phỏng ạ? Không cần nhìn xa xôi sang tận nước nào hay những ông Tây bà đầm nào để học hỏi đâu. Mở lòng ra là văn minh sẽ tự đến thôi.”
“Khi đã mang sẵn trong mình một định kiến thì sẽ nhìn nhận những sự việc liên quan qua lăng kính định kiến đó. Bởi thế, nó sẽ phóng đại những lỗi lầm, hay thu nhỏ những ưu điểm của người đang được nhắc đến.”
“Con hãy nhớ trong cuộc sống con đừng bao giờ quá tin vào những gì mắt mình nhìn thấy. Tất cả những cái gì lấp lánh chưa hẳn đã là vàng, con ạ!”
TÁC GIẢ
Me-xừ Long Bé Nhỏ tên thật là Hoàng Tuấn Long. Anh có 15 năm làm phóng viên - biên tập viên tại Hoa Học Trò trước khi chuyển sang làm du lịch. Cả hai nghề cho anh cơ hội đi nhiều, thấy nhiều, vậy nên nhìn cuộc đời bao dung hơn.