Cô gái văn chương là một series light novel nổi tiếng của nữ tác giả Nomura Mizuki, một trong những hiện tượng light novel đuợc nhắc đến nhiều nhất tại Nhật Bản cũng như trên thế giới. Lượng tiêu thụ của bộ sách này lên tới vài triệu bản, những diễn đàn và cộng đồng mạng tại Nhật đánh giá nó như là một trong những series hay nhất từ trước đến giờ, đặc biệt là giải thưởng Kono Light Novel ga Sugoi! danh giá của Nhật đã xếp Cô gái văn chương lên vị trí thứ 8 vào năm 2007, thứ 3 vào năm 2008 và thứ nhất vào năm 2009 trong bảng xếp hạng light novel của mình. Amano Tooko – nhân vật chính trong Cô gái văn chương – cũng đã đoạt giải Nhân vật nữ hay nhất của năm 2009. Bộ light novel này đã được chuyển thể thành cả truyện tranh và phim hoạt hình.
Amano Tooko là một “cô gái văn chương” thích những cuốn sách đến mức muốn ăn-tươi-nuốt-sống chúng. Inoue Konoha – nam sinh học lớp dưới – mỗi ngày đều phải viết những bữa “điểm tâm” cho Tooko. Hai năm trôi qua từ cuộc gặp gỡ với người con gái kì lạ đó, ngày tốt nghiệp của Tooko đang tới gần, và… đột nhiên Tooko nói ra lời phản bội. Trong khi Konoha còn chưa hết kinh ngạc, cậu tiếp tục bị Ryuuto đùa bỡn trong lòng bàn tay. “Amano Tooko sẽ biến mất”, “Anh có thực sự biết gì về Amano Tooko?”
Dựa trên tác phẩm chủ đề Khung của hẹp của nhà văn André Gide, Cô gái văn chương và nhà văn hướng về Chúa trời đề cập đến những giằng xé nội tâm của một người theo nghiệp viết văn trước hai con đường: một con đường dẫn đến Chúa, đến nơi “chí cao” mà người đó phải một mình bước qua “khung cửa hẹp” mới có thể tới được; và một con đường dẫn đến tình yêu. Nhà văn đó đã lựa chọn thế nào? Konoha sẽ lựa chọn thế nào? Và bí mật mà Tooko vẫn hằng che giấu là gì?
Mục lục
Chương mở đầu: Hồi ức thay cho lời tự giới thiệu - Ngày hôm đó, điều mà chị ấy nguyện ước
Chương một: Hai người con gái
Chương hai: Phản bội
Chương ba: Trên cao kia, nơi ánh sáng chiếu rọi
Chương bốn: Lời nói dối của tác giả
Chương năm: Buổi sáng ly biệt
Chương sáu: Hai câu chuyện của tử thần
Chương bảy: Người con gái mang trâm cài tóc hoa violet
Giới thiệu tác giả
Nomura Mizuki
Cô sinh ra và lớn lên tại tỉnh Fukushima, một tỉnh nằm ở phía đông bắc Nhật Bản được mệnh danh là “Vương quốc của những bài hợp xướng”. Từ khi còn nhỏ, cô đã rất yêu thích sáng tác truyện, ước mơ của cô là trở thành môt nhà văn.
Với tác phẩm đầu tay “Tiếng ca tại sân bóng bàn trên đỉnh Akagi”, cô đã đoạt giải nhất dành cho hạng mục tiểu thuyết của giải thưởng Entame lần thứ 3 do Famitsu Entertainment tổ chức. Sở thích của cô là sáng ngủ, chiều ngủ, tối ngủ, nói chung là tất cả những gì liên quan tới ngủ. Những tác phẩm đã được xuất bản của cô là loạt truyện “Sân bóng bàn”, “Bad! Daddy” và “Tình yêu thỏ bông”.
Trích dẫn
- Tôi rất hạnh phúc.
Đúng vậy, tôi rất hạnh phúc, đáng lẽ là như vậy. Tôi được bao quanh bởi những con người dịu dàng, được mọi người yêu thương, tôi thật hạnh phúc, thật hạnh phúc, niềm hạnh phúc tựa như được tắm trong ánh nắng vàng rực rỡ của buổi hoàng hôn trước khi màn đêm buông xuống... tựa như một giấc mơ.
Tôi thật hạnh phúc, thật hạnh phúc. Tựa như một giấc mơ... đúng vậy, tôi thật hạnh phúc. Takumi này, chị rất hạnh phúc, cực kì hạnh phúc.
Nhưng tại sao ngực tôi lại đau như vậy! Tại sao tôi lại cảm thấy linh hồn mình như bị xé tan thành từng mảnh như vậy! Lại cảm thấy bất an như bị bóng tối đen kịt nuốt chửng! Tại sao cho dù tôi viết bao nhiêu đi chăng nữa thì nỗi buồn này cũng không vơi đi?
Tại sao vậy? Nói cho chị biết đi, Takumi!
- Kana này, cậu biết Ole Lukøje không?
Là Ole ông thần ru ngủ xuất hiện trong truyện cổ tích Andersen ấy.
Ông ấy không mặc giày, và thường rón rén đi tới giường của đám trẻ con rồi khẽ nhỏ một giọt sữa lên mắt để dụ chúng ngủ thiếp đi.
Trên hai tay ông đều có một cái dù, trẻ ngoan sẽ được ông mở cái dù có vẽ tranh ra che lên. Chỉ cần làm thế, đứa bé đó cả đêm sẽ được mơ thấy những giấc mơ đẹp.
Còn đối với trẻ hư ông sẽ lấy ra chiếc dù không vẽ gì cả. Đứa bé đó sẽ ngủ say như chết tới sáng mà không nằm mơ.
Trước khi qua đời một ngày, Takumi đã đưa cho mình một cái bình nhỏ màu hoa violet.
Cái bình có hình trái tim trông rất dễ thương, bên trong chứa một loại bột màu bạc mịn.
... "Đây là bột ngủ của Ole Lukøje", Takumi nhìn vào mắt mình rồi khẽ nói như vậy.
"Chỉ cần uống nó, chị sẽ có một giấc ngủ thoải mái trong vòng tay của Chúa, mọi nỗi đau phiền muộn sẽ tan biến như tuyết, không điều gì có thể khiến chị thù hận, nghi ngờ, ghen ghét nữa."
Cuối cùng, Takumi nói mình có thể uống nó, cũng có thể để người khác uống thứ bột ngủ này.
Ngày hôm sau, Takumi lao ra đường cái và được Chúa mang về trời. Khi đó cậu ấy chỉ mới mười chín tuổi.