spot_img
spot_img
HomeReview sáchReview sách Đám Trẻ Ở Đại Dương Đen

Review sách Đám Trẻ Ở Đại Dương Đen

Tác phẩm Đám Trẻ Ở Đại Dương Đen của Châu Sa Đáy Mắt là cuốn tiểu thuyết đậm chất nhân văn, khắc họa hành trình đau thương và tìm kiếm ánh sáng trong bóng tối của những tâm hồn bị bỏ rơi bên lề cuộc sống. Thông qua từng câu chữ sâu lắng, cuốn sách không chỉ kể câu chuyện của những đứa trẻ lạc lõng mà còn đặt ra những câu hỏi lớn về ý nghĩa của cuộc sống.

Bằng lối viết mượt mà nhưng không kém phần sắc bén, Châu Sa Đáy Mắt đưa người đọc bước vào thế giới mà bóng tối không chỉ là sự hiện hữu của tuyệt vọng mà còn là nơi thử thách bản lĩnh và khát vọng của con người. Đám Trẻ Ở Đại Dương Đen là một lời mời gọi suy ngẫm, là tiếng nói của những tâm hồn bị tổn thương nơi u tối, nhưng không ngừng vươn lên để tìm kiếm ánh sáng.

Châu Sa Đáy Mắt là ai? 

Châu Sa Đáy Mắt là một nữ tác giả trẻ thuộc thế hệ Gen Z, nổi bật với lối viết sắc sảo và chân thực. Cuốn sách đầu tay của cô, Đám Trẻ Ở Đại Dương Đen, là tác phẩm đầy tâm huyết, ngay từ khi ra mắt đã nhanh chóng thu hút sự chú ý của đông đảo độc giả và được tái bản chỉ sau 2 tháng phát hành.

Với khả năng khắc họa sâu sắc cảm xúc gia đình, xã hội và chính bản thân, Châu Sa Đáy Mắt đã chạm đến trái tim của nhiều độc giả trẻ, truyền tải những suy nghĩ và cảm xúc chân thật qua từng câu chữ.

Không chỉ nổi bật nhờ tài năng viết lách mà còn vì cách thức tác giả truyền tải thông điệp qua các câu chuyện, mang đến cái nhìn sâu sắc về những khía cạnh ít ai dám đề cập. 

Tóm tắt nội dung Đám Trẻ Ở Đại Dương Đen

Đám Trẻ Ở Đại Dương Đen (NXB Thế giới, 2023) kể về tiếng lòng của những đứa trẻ vật lộn trong những góc tối tâm lý, chịu đựng gánh nặng quá sức mà tuổi thơ khó có thể mang.

Những đôi vai non nớt ấy, dù chưa cứng rắn, nhưng vẫn phải đương đầu với những tổn thương sâu sắc; và chính trong bóng tối ấy, vươn lên để đón ánh sáng là cách duy nhất để thoát khỏi sự ngột ngạt của nỗi đau.

Tuổi thơ lý tưởng của một đứa trẻ là được sống trong sự che chở, tình yêu thương vô điều kiện từ gia đình, và được nuôi dưỡng trong sự ấm áp để trưởng thành vẹn tròn. Tuy nhiên, có những đứa trẻ không may mắn, khi cuộc đời đối xử với chúng theo cách hoàn toàn trái ngược.

Chúng phải sống trong những hoàn cảnh khắc nghiệt và đối mặt với những thử thách mà người lớn cũng phải ngả mũ chào thua. Liệu “đám trẻ” có thể tiếp tục bám trụ và vượt qua những điều tưởng như không thể vượt qua?

Trong thế giới ấy, có những đứa trẻ phải gánh vác những trách nhiệm quá lớn so với độ tuổi của mình. Chúng bị gọi là “hiểu chuyện” nếu chịu đựng, nhưng lại bị mắng chửi, trách phạt khi bộc lộ sự bướng bỉnh.

Tất cả những áp lực đó dần tích tụ, như những trận mưa dầm rả rích, không đủ mạnh để làm chúng gục ngã ngay lập tức, nhưng lại đủ sức thấm vào tâm hồn, khiến chúng dần mệt mỏi, kiệt quệ. Và khi không thể tìm được nơi trú ẩn, chúng chỉ còn lại những câu hỏi không lời: “Chạy đi đâu để thoát khỏi màn mưa lạnh này?”

Đám trẻ ở đại dương đen của tác giả Châu Sa Đáy Mắt là câu chuyện về những đứa trẻ như thế. Đó là những đứa trẻ mang trong mình những vết thương sâu, bị chỉ trích vì không biết cách yêu thương, những đứa trẻ có đôi mắt thâm quầng vì những lời nói đâm sau lưng mà chúng không bao giờ có thể quên được.

Cứ thế, tác phẩm như một cuộc độc thoại và đối thoại với chính những đứa trẻ ấy, phản chiếu những lớp sóng của nỗi buồn và tuyệt vọng, lúc ẩn khuất, lúc cuộn trào mạnh mẽ.

Cuốn sách không chỉ là tiếng nói của sự đau khổ, mà còn là lời nhắc nhở về một hành trình tự chữa lành, nơi những câu chữ ủi an, dìu dắt người trẻ vươn lên, tìm lại ánh sáng cho cuộc đời mình.

Những trang viết ấy, với sự chân thành và sâu sắc, dường như rút ra từ trái tim tác giả, để rồi khiến người đọc cảm nhận được sức mạnh tiềm tàng trong mỗi đứa trẻ, dù phải đối diện với bao thử thách. “Hãy gặp nhau ở miền nước xanh hơn”, một lời mời gọi không chỉ về sự sống, mà về hy vọng và niềm tin vào một tương lai tươi sáng hơn.

Một số trích dẫn gây ám ảnh trong Đám Trẻ Ở Đại Dương Đen

“Nhiều lúc, chỉ khi hết một ngày và mình không còn làm được gì khác ngoài việc nằm một chỗ nhìn trần nhà, mình mới nhận ra rằng mình không ổn đến mức nào. 

Rằng việc mình gồng gánh được một thứ nào đó không có nghĩa là nó không nặng. Tình huống không khá lên, chỉ là con người ta tập làm quen. Con người mắt bị giữ lâu trong điều kiện thiếu sáng sẽ tự điều chỉnh, rồi dần dà quên mất xung quanh là bóng tối. 

Và rồi mình đánh đồng “thích nghi” với “ổn thỏa”. Mình xem thường những trục trặc, những dấu hiệu tâm trí đang kêu gào mình ngừng lại. Mình đã nghĩ việc luôn có thể kiên cường chống chọi như thế là đáng tự hào.

Nhưng rốt cuộc thì đấy là kiên cường, hay là luôn mệt mỏi vì phải cố gắng?”

Như một cuộc đối thoại trong lòng, khi ta nhận ra rằng bản thân đã quá mệt mỏi, đã quá quen với những gánh nặng mà không còn nhận thức được rằng chúng đang dần đè bẹp tâm trí.

Ban đầu, có lẽ ta tưởng rằng mình có thể chịu đựng tất cả, có thể kiên cường vượt qua mọi khó khăn mà không hề thấy đau đớn, nhưng chỉ khi ngừng lại, nhìn lại, ta mới nhận ra rằng chính mình đã gồng mình quá lâu mà không hề nhận ra điều đó.

Cảm giác này rất thực, nhất là trong những ngày dài khi ta cảm thấy mọi thứ chỉ là một vòng xoáy không có lối thoát. Sự mệt mỏi không phải chỉ đến từ những gì đang diễn ra ngay trước mắt, mà còn từ những cảm xúc dồn nén, những suy nghĩ không được thổ lộ, những điều ta cố tình đẩy sang một bên vì nghĩ rằng mình sẽ ổn thôi.

Khi ta quen với một điều gì đó, ta tưởng rằng mình đã ổn, nhưng thực tế thì vẫn có những dấu hiệu báo động trong tâm trí, chỉ là ta đã dần quên việc phải lắng nghe bản thân mình.

Liệu ta có đang sống trong cái gọi là “kiên cường” hay chỉ đang sống vì một kỳ vọng mà xã hội đặt lên vai, mặc dù tâm hồn đã kiệt quệ?

“Ngày bé, người xung quanh chẳng ai hiểu điều mình nói, nên mình cũng chẳng thực sự nói chuyện với ai. Bây giờ trưởng thành hết rồi, thì chẳng còn ai thèm nghe mình nói nữa. Và rồi cứ thế, mình là mình của ngày bé và ngày bé là mình của bây giờ.”

Ngày bé, khi chưa thể diễn đạt được cảm xúc, không ai có thể hiểu mình, ta tự khép mình lại và không muốn nói nữa. Rồi khi trưởng thành, ta tưởng rằng mọi thứ sẽ khác, rằng sẽ có người lắng nghe, nhưng thực tế là không ai còn quan tâm đến những gì ta muốn chia sẻ.

Cảm giác này là nỗi buồn mang tính chất vòng lặp, khi con người vẫn bị mắc kẹt trong chính những tổn thương và sự thiếu thốn tình cảm từ thuở nhỏ. Thời gian không làm cho mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, mà chỉ khiến ta nhận ra rằng mình vẫn còn đó, vẫn là chính mình của ngày bé, vẫn tồn tại trong cái cảm giác không được thấu hiểu.

Dù ta có lớn lên, có trưởng thành đến đâu, thì cái cảm giác bị bỏ rơi, không ai để ý đến những suy nghĩ hay cảm xúc của mình vẫn mãi là một phần không thể thiếu trong bản thể.

“Mình đã từng là một đứa chuẩn con nhà người ta, đã từng không có cái gì là không làm được. Nhưng hình như, trong một phút nào đó, tài năng của mình đã không còn đuổi kịp những kỳ vọng.”

Cảm giác này là một điều gì đó rất thật và rất dễ gặp phải trong cuộc sống khi ta không thể tiếp tục đáp ứng được những kỳ vọng mà mình đặt ra cho bản thân hoặc những người xung quanh đặt lên mình. Có lẽ đó là khoảnh khắc nhận ra rằng, dù mình đã cố gắng hết sức, vẫn không thể đuổi kịp tốc độ của cuộc sống, của sự thay đổi, và sự kỳ vọng luôn ở một khoảng cách xa hơn khả năng của mình.

Đoạn trích này phản ánh một nỗi buồn âm ỉ khi ta cảm thấy mình không còn giữ được sự hoàn hảo ấy, khi tài năng hay sức mạnh của bản thân không còn đáp ứng được những kỳ vọng, dù ta vẫn muốn, vẫn cố gắng.

Đó cũng là nỗi thất vọng của việc không thể hoàn thành những mục tiêu mà mình đã vạch ra, dù trong quá khứ mình luôn là người đi đầu, luôn là người làm được mọi thứ. Và có thể, chính sự thay đổi ấy khiến ta tự hỏi, liệu mình có còn là chính mình, liệu những kỳ vọng của người khác có đang là gánh nặng quá lớn để ta tiếp tục mang vác?

“Mình ghét bản thân không thể kìm được cảm xúc và dễ rơi nước mắt. Đã thế mình còn luôn nhớ hầu hết những câu chuyện đau lòng một cách rõ ràng.”

Những ký ức đau buồn không chỉ là những khoảnh khắc thoáng qua mà trở thành một phần không thể tách rời, luôn hiện diện trong tâm trí. Đó là những ký ức không dễ dàng quên, và càng quên, chúng càng khiến người ta cảm thấy mình không thể tiến bước được, bởi nỗi buồn và sự tổn thương vẫn bám riết.

Cảm giác này là mâu thuẫn giữa mong muốn được mạnh mẽ, có thể kìm nén cảm xúc và sự thật là không thể làm được điều đó. Những nỗi buồn, những ký ức đau đớn cứ quay lại, như một vòng xoáy không thể thoát ra, khiến người ta cảm thấy mình luôn sống trong quá khứ, trong những điều không thể thay đổi. Và sự dễ rơi nước mắt chỉ càng làm cho người ta cảm thấy mình như một người yếu đuối, không đủ sức để đối mặt với cuộc đời.

“Có những đứa trẻ sợ ảnh hưởng đến người khác, đến mức vỡ ra cũng phải thầm lặng, thầm lặng đến mức nhiều khi chính chúng nó còn chẳng nhận thức được ngay rằng: bản thân đã tiêu tùng rồi.”

“Có những đứa trẻ sợ ảnh hưởng đến người khác, đến mức vỡ ra cũng phải thầm lặng” như một lời kể về những đứa trẻ đang mang trong mình nỗi đau lớn, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài vì sợ rằng sẽ làm phiền, làm tổn thương người khác. Chúng lựa chọn im lặng, chịu đựng mọi thứ một mình, và trong sự im lặng ấy, đôi khi chúng không nhận ra rằng bản thân đang dần bị xé toạc từng chút một. Cảm giác này thật sự khó khăn, khi ta không thể bộc lộ cảm xúc của mình, khi phải giấu giếm nỗi buồn chỉ để bảo vệ người khác, nhưng lại vô tình quên mất việc chăm sóc chính mình.

“Đám trẻ” ấy không nhận ra rằng chính sự im lặng, sự dồn nén ấy mới là thứ đang khiến chúng vỡ ra từng chút một, cho đến khi không còn gì để cứu vãn. Cảm giác ấy giống như một cuộc hành trình vô thức, nơi chúng cứ bước đi, cố gắng giữ mọi thứ lại bên trong, cho đến khi không còn biết mình đang ở đâu nữa. Sự tiêu tùng ấy không phải là sự sụp đổ rõ rệt, mà là một sự mài mòn, khi ta dần mất đi bản thân mà không nhận ra.

Cuốn sách Đám Trẻ Ở Đại Dương Đen của tác giả Châu Sa Đáy Mắt không chỉ đơn thuần là một tác phẩm văn học mà còn là một hành trình sâu sắc vào tâm hồn của những đứa trẻ phải đối mặt với những khó khăn và tổn thương trong cuộc sống. Qua từng trang viết, độc giả sẽ cảm nhận được nỗi đau, sự kiên cường và lòng dũng cảm của các nhân vật, những người đang vật lộn với những góc tối của tâm lý và xã hội. Ghé blog Fahasa.com để cập nhật thêm nhiều bài viết hay! 

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
spot_img
spot_img

XEM NHIỀU

spot_img