Bay
Các đoạn trích:
Thành phố
Nếu không gọi thành phố là vết thương lòng, thì đó là một tình yêu.
Ai nói em không say. Anh nghĩ em lúc nào cũng tỉnh. Vì em không bao giờ uống. Thực sự là em tưởng tượng những lúc ấy nó dễ thương và hồ hởi thế nào. Thường trực trong suy nghĩ em là cảm giác được say để nó thế nào, để yêu dấu đừng như thế mà bỏ trốn, để đừng cái gì nghiền ngẫm. Thôi cứ để em nhắm mắt thế cũng được, để anh nói em ngốc cũng được, sao em nghe cũng được hết. Chỉ đừng bao giờ cấm em say. Nó là cái gì đẹp lắm mà anh thì không biết. Vì anh có tận hưởng nó ngọt ngào và quý giá như em đâu. Không thể, không thể cái gì hết.
Bay
Tôi sợ người tổn thương.
Tôi sợ những vết thương lòng. Nhưng vết thương long trì níu tuổi trẻ, mang tuổi trẻ đi thật xa mà không thể nào kiểm soát được. Sau này tôi mới biết những bài nhạc bolero phải nghe trong một không gian rộng lớn và u trầm. Nơi lá cây bốn bề nhưng không thuộc của riêng ai. Tất cả đều phải có không gian và ở độ tuổi của nó. Rền rĩ, yếu đuối. Có khi nào tôi trở thành một bài nhạc rồi bay lên theo không gian?
Thỉnh thoảng trong giấc mơ, tôi vẫn thấy mình bay lên được nữa, dù có lúc thực cô đơn, thực chán chường. Tôi ngồi hít vào và thở ra. Lúc ấy, không chỉ có linh hồn, mà thể xác được giải thoát. Trên đỉnh đồi quen thuộc, tràn đầy thời gian, không gian. Chỉ cần nhắm mắt, tôi thấy mình bay lên thật sự. Trên khu rừng của riêng mình.
Cái ôm
Tôi thường thích những người cao lớn, để có cảm giác mình được nương tựa và có thể co mình lại. Gió và mưa đến cùng một lúc chẳng dễ chịu một tí nào. Nhưng người lớn đang cô đơn thường thích thế, có lý do gì đó để họ tìm đến nhau... Tôi xoa hai bàn tay vào nhau. Và thấy có thêm hai bàn tay nữa. Tôi lặng người cảm nhận điều gì thật ấm. Trong làn hơi ấy, tôi nghe nhịp thở của Mân, rất vội vàng. Và mái tóc trên đầu chạm phải một làn da. Tôi xoay nhẹ người ra phía sau. Ánh mắt thật hiền của Mân. Và mùa đông. Tôi chẳng biết nói gì cả. Chúng tôi cứ đứng im như thế giữa phố xá đầy những cơn mưa và đông người. Những hàng quán. Những món ăn bốc khói. Những ánh đèn đêm tan ra. Những tiếng cười của tụi trẻ con. Và hàng cây trước mặt tôi lung lay, dường như giờ đây chúng chẳng còn cô độc.
Mân không nói, nhưng anh biết tôi như một đứa trẻ. Anh xoa dịu tôi bằng những cái vuốt vuốt đằng sau lưng, bằng những cái ôm từ phía sau. Tôi mềm lòng thật sự sau đêm mùa đông ấy. Và những mùa đông sau này, chúng tôi chính thức ở bên nhau. Mân biết lòng tôi thường chùng lặng vào những ngày gió, anh thường bảo con nhảy vào lòng tôi và nũng nịu. Tất cả thời gian tôi dành cho chúng đã làm tôi không còn chút thì giờ để suy nghĩ đến chuyện khác. Bọn nhóc hay hỏi, tại sao mình lại ôm nhau hả mẹ. Vì bây giờ là mùa lạnh mà con. Nhưng nếu hết mùa lạnh thì sao hả mẹ, thì mùa lạnh sẽ biến thành mùa yêu thương đó con. Chúng cười và dụi đầu vào lòng tôi, có lẽ trẻ con vẫn chưa hiểu từ yêu thương nghĩa là gì.
Còn tôi, tôi vẫn biết, mỗi khi nhìn Mân, tôi luôn thấy quá khứ và hiện tại đều ẩn hiện, ắp đầy, và Mân chẳng cần quan tâm đến điều đó, anh thường ôm tôi thật chặt vào lòng mỗi khi có dịp. Tôi mỉm cười và tham vọng, ước chi mình có thể vĩnh cửu giây phút này.